Cái nhà với Trình Xuân Nha đó, Mặc Ngôn bây giờ không muốn quay về.
Hoặc nói đúng hơn, anh ta còn dám quay về không? Chớ có vừa rời bệnh viện, lát nữa lại phải vào bệnh viện.
Cuối cùng, Mặc Ngôn suy nghĩ một lúc, đành phải sang nhà chị gái mình tạm trú một đêm.
Dù sao anh ta cũng không thể ở ngoài đường...
Haizz!
Thôi không nói nữa, nói nhiều lại muốn c.h.ế.t quách đi cho xong.
Mặc Dao Lệ nhìn thấy em trai thì giật mình kinh hãi: “Mặc Ngôn, em làm sao vậy?”
Vết thương trên mặt thì khỏi nói, băng gạc quấn trên trán, m.á.u trên quần áo..
Mặc Dao Lệ bỗng cảm thấy hơi choáng váng vì cô ấy vốn hơi sợ máu.
“Chị, em không sao, chị đừng hỏi nữa.” Mặc Ngôn không muốn nói nhiều, bây giờ anh ta chỉ muốn có chỗ để nằm nghỉ, tự mình bình tĩnh lại.
“Cái gì mà đừng hỏi,” đây là giọng của anh rể Diêu Kiến Công, “Em nói rõ cho anh biết, rốt cuộc là ai đã đánh em ra nông nỗi này.”
“Còn nữa, Xuân Nha làm sao vậy, em bị đánh ra nông nỗi này rồi, sao cô ta không ở bên cạnh em mà còn để em một mình ra ngoài?”
“Đúng vậy,” Mặc Dao Lệ phản ứng lại nói, “Xuân Nha làm sao vậy, trong lòng cô ta còn có người chồng là em không? Ngay từ đầu chị đã nói rằng người phụ nữ Xuân Nha đó không thể lấy, nhưng thằng nhóc nhà em cứ không nghe lời khuyên của chị.”
“Thấy chưa! Trình Xuân Nha cô ta cuối cùng cũng đã lộ cái đuôi cáo rồi, không còn chịu giả bộ nữa chứ!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801972/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.