“Giờ nghĩ lại thì có gì mà không hiểu nữa! Hóa ra thầy Mặc không hề muốn ăn cơm Xuân Nha nấu.”
“Nhưng bây giờ thì tốt rồi, Xuân Nha đã thông suốt, thầy Mặc cũng được giải thoát, sau này không cần phải ép mình ăn cơm Xuân Nha nấu nữa.”
“Lời này nói không sai chút nào,” thím Tân vừa bưng bát cơm từ nhà ra vừa nói, “Tiểu Mặc đúng là được giải thoát rồi, sau này không cần phải ăn cơm Xuân Nha nấu nữa, đúng là chuyện tốt lành!”
“Vậy thì thầy Mặc chắc phải mua pháo về đốt ăn mừng rồi nhỉ!” Một người đàn ông vừa xỉa răng vừa từ nhà đi ra, “Dù sao cũng là chuyện vui mà! Giải thoát rồi thì nên đốt pháo ăn mừng.”
Mặt Mặc Ngôn tối sầm lại vì tức giận.
Thế nhưng anh ta không thể nói gì được.
Vì anh ta biết rõ, nếu anh ta mở miệng, đám người đó lại càng được thể nói thêm.
Thấy Mặc Ngôn không thèm để ý đến họ, thím Tân và vài người kia thấy mất hứng, thế nên cũng không còn châm chọc gì nữa.
Ngày hôm sau, lợi dụng giờ nghỉ trưa, Trần Hiểu Sở cùng hơn mười bạn học đến Ủy ban dân cư khu vực Mặc Ngôn sinh sống.
Trần Hiểu Sở đã suy nghĩ kỹ tối hôm qua, cô cho rằng chỉ dựa vào hiệu trưởng thì chuyện có lẽ không dễ thành công, thế nên cô đã nghĩ đến Ủy ban dân cư.
“Các cô nói cái gì?” Chủ nhiệm Ủy ban dân cư nhìn hơn mười người Trần Hiểu Sở nói, “Tôi nói mấy cô học trò này, học hành không lo học hành cho tốt, sao lại toàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801964/chuong-585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.