Bị Trần Vân Lan đẩy một cái, Trình Xuân Tường ngồi bệt xuống đất.
“Tri thức ...Trần… Trần… xin… xin lỗi… tôi không phải… cố… cố ý đâu.” Trình Xuân Tường giọng nói ấp úng lắp bắp.
Đồng thời trong lòng còn đặc biệt lo lắng, đặc biệt căng thẳng.
Chỉ sợ Trần Vân Lan tức giận.
Trần Vân Lan hít sâu mấy hơi, ổn định lại tâm trạng, mới nhỏ tiếng mở miệng nói: “Anh không cần xin lỗi tôi, thật ra vừa nãy cũng là lỗi của tôi, nếu không phải tôi tựa vào anh gần như vậy, cũng sẽ không xảy ra…”
Trần Vân Lan ngượng ngùng cúi đầu, liền không nói tiếp được nữa.
May mà là buổi tối, không bị người khác nhìn thấy, bằng không cô ấy còn biết làm người thế nào đây! Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, sao trái tim cô ấy lại đập nhanh đến vậy.
Còn nữa…
Thật ra Trình Xuân Tường là một người đàn ông thật sự rất tốt, quan trọng nhất là, không khí gia đình nhà họ Trình khiến Trần Vân Lan đặc biệt ngưỡng mộ, cũng đặc biệt yêu thích.
Cho nên…
Mặt Trần Vân Lan lại nóng bừng lên rồi.
Trình Xuân Hàng đi khoe khoang với bạn bè một trận, cuối cùng cũng chịu về nhà.
Còn Trình Xuân Nha đi chơi ở nhà Yến Hồng, cũng vừa hay về đến nhà.
Hai anh em vừa bước vào sân nhà, liền nghe thấy tiếng thở dài của cha mẹ.
“Cha, mẹ, hai người cứ thở dài mãi thế, rốt cuộc là sao vậy ạ?” Trình Xuân Nha đến trước mặt cha mẹ hỏi.
“Còn có thể là sao nữa! Đương nhiên là lo cho con đó!” Khang Hà thở dài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801718/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.