Đối phó với loại người như Bạch Tích Sương, khuyên nhủ nhẹ nhàng là vô ích.
Chỉ có dọa cho cô ta sợ hãi, cô ta mới biết sợ, mới biết cái gì gọi là chấp nhận số phận.
“Đây chỉ là một quyển sách ngoại văn bình thường thôi!” Bạch Tích Sương sợ đến mức sắp khóc, “Tôi đâu có biết không được đọc sách ngoại văn đâu! Nếu tôi biết sớm thì đã không mang sách từ nhà ra rồi!”
“Xem ra vẻ mặt cô cũng không nói dối,” Trình Xuân Nha thấy vừa đủ thì dừng, “Nhưng tốt nhất cô nên xử lý hết sách đi, đừng đọc cái thứ sách ngoại văn vớ vẩn gì nữa!”
“Tôi thật sự không hiểu nổi, Trung Hoa chúng ta có năm nghìn năm văn hóa, bao nhiêu sách hay không đọc, sao lại cứ thích đọc sách của ngoại bang!”
“Tôi nói cho cô biết! Cô tốt nhất hãy đốt hết sách đi, bằng không nếu tôi biết cô còn đọc sách ngoại văn, tôi thật sự sẽ không khách khí với cô đâu, sẽ kéo cô đến thành phố mà tố cáo!”
“Biết rồi, biết rồi!” Bạch Tích Sương vừa khóc vừa nói.
Không biết là bị dọa khóc, hay là đang xót sách của mình nữa.
“Hừ!” Trình Xuân Nha lạnh lùng hừ một tiếng, quay người rời đi.
Bạch Tích Sương khi Trình Xuân Nha quay người rời đi, cũng lập tức đứng dậy bỏ đi.
“Xuân Nha, cô thanh niên trí thức Bạch đắc tội cô sao?” Yến Hồng vừa thấy Trình Xuân Nha về, lập tức mở miệng nói, “Bằng không sao cô lại làm người ta khóc rồi, nhìn bộ dạng cô thanh niên trí thức Bạch vừa nãy rơi lệ kìa, thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801710/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.