Trưởng thôn cũng không muốn làm lớn chuyện đến thành phố: “Hừ! Thằng nhóc ranh con còn chưa mọc đủ lông, chẳng có tí tài cán gì, làm gì cũng không xong hả? Gây chuyện thì giỏi lắm!”
“Lần này thì bỏ qua, nếu còn có lần sau, không cần mấy đứa mở miệng nói gì, tôi sẽ trực tiếp lên công xã thành phố phản ánh, muốn ở làng chúng tôi mà gây sóng gió, thì cũng phải xem có cái bản lĩnh đó không đã!”
“Thôi được rồi, thôi được rồi!” Sau đó trưởng thôn nhìn các thôn dân nói, “Tất cả giải tán đi, mau mau tiếp tục làm việc đi!”
Theo lời của trưởng thôn vừa dứt, tất cả thôn dân liền đứng dậy rời đi.
Khang Hà cũng vội vàng kéo con gái rời đi, còn Yến Hồng thì đi cùng cha mình, không đi cùng mẹ con Xuân Nha.
“Ngụy Viễn, anh không sao chứ?” Hai thanh niên trí thức nam kia vội vàng tiến lên đỡ Hứa Ngụy Viễn dậy, người mở miệng nói là Mộ Bạch.
“Thật sự là quá đáng rồi!” Một thanh niên trí thức nam khác tên Trương Thắng tức giận nói, “Những nông dân thô tục này, chính là những kẻ man rợ, chỉ biết bắt nạt những thanh niên trí thức thành phố chúng ta!”
“Haiz! Hết cách rồi, ai bảo chúng ta là người ngoài chứ, chẳng phải cũng như miếng thịt trên thớt vậy, người ta muốn bắt nạt thế nào thì bắt nạt!” Mộ Bạch thở dài nói.
“Tôi sẽ không để yên đâu!” Hứa Ngụy Viễn âm hiểm nói, “Cứ chờ đó, sẽ có ngày tôi nhất định sẽ cho những người này biết tay!”
Mộ Bạch và Trương Thắng nhìn nhau một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801706/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.