“Đúng đó!” Khang Hà nhìn con trai với vẻ mặt ghét bỏ, “Chúng ta chính là thương con gái đó, sao hả, thằng nhóc con mà muốn trách, thì chỉ có thể trách con không phải là con gái thôi!”
Trình Xuân Hàng còn có thể nói gì nữa.
Thôi thì mau làm việc! Kẻo nói càng nhiều lại càng đau lòng mất! “Cô thanh niên trí thức Trần, lại đây ăn cá đi!” Buổi trưa ăn cơm, Khang Hà đối với Trần Vân Lan nhiệt tình vô cùng, “Con cá này! Chính là phần bụng là ngon nhất đó!”
Vừa nói, Khang Hà liền lập tức gắp nguyên một miếng bụng cá bỏ vào bát của Trần Vân Lan: “Mau ăn đi, ăn nhiều chút, bằng không chiều làm sao có sức mà làm việc được!”
“Thím, cháu tự làm được rồi, thím cũng mau ăn đi ạ!” Trần Vân Lan bị sự nhiệt tình của Khang Hà làm cho có chút lúng túng.
“Mẹ, mẹ mau ăn cơm của mẹ đi!” Trình Xuân Nha thật sự không chịu nổi nữa, “Mẹ nói mẹ thế này, cô thanh niên trí thức Trần làm sao mà yên tâm ăn cơm được chứ!”
“Nói thật, nếu không phải mẹ là mẹ của con, bằng không chỉ với cái sự nhiệt tình vô cớ này của mẹ, con còn sắp nghĩ mẹ có ý đồ xấu gì với cô thanh niên trí thức Trần không đó!”
“Con bé c.h.ế.t tiệt này, còn dám châm chọc mẹ con!” Khang Hà vô cùng khinh bỉ nhìn con gái, “Mẹ sao lại sinh ra một đứa con gái chẳng làm nên trò trống gì như con chứ, nhìn con xem, rồi lại nhìn cô thanh niên trí thức Trần xem!”
“Haiz! Mẹ thật sự đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801703/chuong-324.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.