Mặt Thím Vương suýt nữa tối sầm lại vì tức giận.
Đó là một cái giày rách, Thím Vương làm sao có thể để cháu trai mình làm cha hờ cho người khác được! “Haiz!” Thím Vương kìm nén cơn giận trong lòng, thở dài nói, “Cô nghĩ tôi không muốn à! Nhưng đây là do người ta không ưng cháu trai tôi đó chứ!”
“Tôi cũng chỉ là khá thân với mẹ cô thôi, bằng không mối hôn sự tốt như vậy cũng sẽ không giới thiệu cho anh trai cô đâu!”
“Rốt cuộc có phải là một mối hôn sự tốt hay không, cái này khi người ta chưa cưới vào cửa thì đều không thể nói trước được đâu!” Trình Xuân Nha nói, “Nhưng tôi luôn cho rằng, của rẻ thì của ôi!”
“Huống hồ nói đi thì cũng phải nói lại, nhà chúng tôi đâu phải loại nhà nghèo đến mức không sống nổi, vậy thì tại sao phải cưới một món hàng rẻ tiền cho anh trai tôi chứ!”
“Thím Vương à,” Trình Xuân Nha cười nhìn Thím Vương, “Cho nên phải phụ lòng tốt của thím rồi, mối hôn sự tốt như vậy, thím vẫn nên giới thiệu cho người khác đi!”
Lúc này mặt Thím Vương hoàn toàn tối sầm lại: “Khang Hà, nhà cô làm sao vậy? Người lớn nói chuyện, con nít xen vào làm gì!”
“Xuân Nha nhà cháu đã mười bảy tuổi rồi, là con gái lớn rồi, đâu phải con nít gì!” Khang Hà làm sao có thể chịu đựng được người khác nói xấu con gái mình chứ, “Thím Vương, cháu còn phải ra ngoài làm việc đây! Không tiếp đãi thím nữa đâu!”
“Được, được, được!” Thím Vương tức tối đứng dậy, “Vậy bà già này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801692/chuong-313.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.