“Con cứ yên tâm đi!” Mẹ Mộc cười lạnh liếc con trai một cái, “Về sau mẹ nhất định sẽ đúng hạn đòi tiền sữa cho cháu gái từ cha nó.”
Con dâu đúng là có cách hay!
Lấy cớ mua sữa để đòi tiền từ con trai, con trai dám không đưa à? Mộc Thần Quang bỗng thấy sống lưng lành lạnh.
Sao lại có cảm giác mình bị tính kế vậy?
Chẳng lẽ là hắn nghĩ nhiều quá?
Mẹ Mộc nhanh chóng rời đi, dù gì bà còn phải về ăn cơm tối.
Sau bữa cơm tối, Trình Xuân Nha lập tức sai Mộc Thần Quang đi rửa bát.
Mộc Thần Quang ngẩng đầu, không thể tin nổi mà nhìn Trình Xuân Nha.
“Đừng có lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó,” Trình Xuân Nha mất kiên nhẫn nói, “Anh nói xem anh có còn là đàn ông không? Đường đường là đàn ông mà suốt ngày muốn vợ hầu hạ, bây giờ ngay cả lúc vợ đang ở cữ mà cũng còn trông chờ tôi phục vụ cho anh.”
“Tôi nói cho anh biết, Mộc Thần Quang, đừng nói là tôi đang ở cữ, cho dù sau này ra cữ rồi, bà đây cũng chẳng muốn hầu hạ anh đâu.”
“Hừ! Anh không quý tôi thì thôi, chẳng lẽ tôi còn phải quỳ gối cầu xin anh chắc? Tưởng mình là cái gì tốt lắm, có bản lĩnh thì soi gương nhìn lại bản thân mình đi.”
Sắc mặt Mộc Thần Quang lập tức đen sì, lười cãi nhau với Trình Xuân Nha, anh ta thu dọn chén bát rồi đi ra ngoài rửa.
Khi Mộc Thần Quang rửa bát xong quay lại phòng, Trình Xuân Nha lại sai khiến: “Anh không có chút mắt nhìn nào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801596/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.