Cố Nam Phong: "Anh không nghi ngờ khả năng của Xuân Nha, mà là thật sự rất khó tưởng tượng một cô gái như Xuân Nha làm sao có thể đánh c.h.ế.t lợn rừng được."
"Có gì mà khó tưởng tượng!" Trình Nghênh Đệ cười tủm tỉm nhìn chồng nói, "Nếu em mà nói cho anh biết, Xuân Nha hồi sáu tuổi đã có thể tay không đánh c.h.ế.t lợn rừng, thì anh chẳng phải sẽ còn ngớ người hơn sao!"
"Cái gì? Sáu tuổi!" Cố Nam Phong nuốt nước bọt, "Trời đất! Sáu tuổi đã có thể đánh c.h.ế.t lợn rừng, cái này, cái này còn có thể coi là..."
Còn có thể coi là người sao? "Anh rể, sau này anh đừng có bắt nạt chị em nha, Xuân Nha mà đ.ấ.m một phát vào mặt anh, đó không phải là đùa đâu đó!" Trình Tưởng Đệ cười hì hì nhìn Cố Nam Phong nói:
"Không dám, không dám!" Cố Nam Phong vội vàng nói, "Chị em không bắt nạt anh là may lắm rồi, anh nào dám bắt nạt chị em chứ! Đâu phải mượn gan trời!"
Lời này của Cố Nam Phong thật ra không phải là đùa.
Mà là địa vị của hắn trong nhà, thật sự chính là người yếu thế.
Đây cũng là do hắn cam tâm tình nguyện để Nghênh Đệ đè đầu cưỡi.
Hắn yêu Nghênh Đệ nhiều đến vậy, nghe lời vợ không phải là điều rất nên làm sao?
"Lâu đến vậy rồi mà Xuân Nha sao vẫn chưa xuống núi nữa!" Giang Lê lo lắng nói, không còn tâm trí mà cãi cọ với cháu rể.
"Bà nội, nhiều nhất cũng mới chỉ hai mươi phút thôi mà, đâu có lâu!" Trình Tưởng Đệ đặt hai tay lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801541/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.