“Bốp!”
Giang Uy Hổ bị Trình Xuân Nha một cước đá bay ra ngoài.
“Lông còn chưa mọc đủ mà đã muốn học người ta làm dữ, đúng là cái đồ thiếu đòn!”
Lời này của Trình Xuân Nha thật sự rất xúc phạm người khác.
Giang Uy Hổ đã là một đứa trẻ mười mấy tuổi, lại bị một đứa trẻ sáu tuổi dùng lời lẽ như vậy chửi rủa.
“A! Tao phải đánh c.h.ế.t mày!” Giang Uy Long điên cuồng lao về phía Trình Xuân Nha.
“Bốp!”
Cũng giống như anh trai hắn, Giang Uy Long bị Trình Xuân Nha một cước đá bay ra ngoài.
“Tao liều với mày!” Giang Hồng cũng phát điên định lao vào Trình Xuân Nha.
“Bà, bà lao vào thử xem?” Vừa nói, Trình Xuân Nha lại tăng thêm lực, “Bà mà dám đi thêm một bước nữa, thì tôi sẽ bóp gãy tay con trai bà, tôi xem xem, là bà lao vào tôi trước, hay là tôi bóp gãy tay con trai bà trước!”
“A!” Giang Đào đau đớn kêu lên, “Tay tôi, tay tôi!”
Giang Hồng lập tức không dám tiến thêm một bước nào nữa, nước mắt ào ào rơi xuống: “Mày không phải người! Tuổi còn nhỏ mà đã độc ác như vậy, nhà chúng tao không có đứa trẻ độc ác như mày, mày mau cút ngay ra khỏi nhà chúng tao!”
“Xuân Nha, mau buông tay cha con ra!” Bạch Hải Điềm lo lắng nói, sốt ruột đến nỗi mắt đỏ hoe, “Đó là cha con đó! Con sao lại có thể đối xử với cha mình như vậy?”
“Cha gì mà cha!” Trình Xuân Nha cười lạnh nhìn Bạch Hải Điềm, “Cha tôi tên là Trình Đại Trụ, cái ông Giang Đào này cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801526/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.