Cha Tiêu thật sự hối hận! Hối hận sao mình không sớm nhận ra điều bất thường.
Bây giờ đã trôi qua lâu như vậy, ông ta dù muốn lên lầu ngăn cản cũng không kịp nữa rồi.
“Ông đó! Sao lại thiếu tự tin vào Nhược Uẩn như vậy chứ!” Mẹ Tiêu liếc xéo chồng một cái, “Dù sao tôi tin tưởng Nhược Uẩn.”
“Nhược Uẩn giỏi giang lại xinh đẹp, đợi khi nó và Tiểu Kình kết hôn, chắc chắn sẽ khiến Tiểu Kình nhanh chóng chấp nhận nó thôi, không còn đay nghiến chuyện Nhược Uẩn đã tính kế mình nữa.”
Còn một câu mẹ Tiêu không nói ra.
Đó là nếu Nhược Uẩn cứ mãi không thể giành được sự tha thứ của con trai, thì cũng chỉ có thể trách bản thân cô ta quá vô dụng mà thôi.
Vậy nên đó!
Nhược Uẩn tốt nhất đừng làm bà ta thất vọng mới được, mẹ Tiêu không thể chấp nhận một cô con dâu quá vô dụng đâu.
Cha Tiêu lười nói thêm với vợ.
Nhưng ông ta lại mong rằng mọi chuyện có thể lạc quan như lời vợ nói.
Sáng hôm sau khi Tiêu Kình tỉnh dậy, đầu tiên là ngẩn người ra, rồi sau đó mới hiện lên vẻ đau khổ và ghê tởm.
Lập tức đẩy Nhược Uẩn đang ôm chặt lấy mình ra, xuống giường nhặt quần áo dưới đất mặc vào.
“Anh Tiêu,” Nhược Uẩn ngồi bật dậy, vẫn ôm chặt lấy chăn, vẻ mặt lo lắng nhìn tấm lưng Tiêu Kình nói, “Anh giận rồi phải không?”
“Anh Tiêu, anh đừng giận em có được không, em chỉ vì quá yêu anh, tối qua mới làm ra chuyện như vậy, nên anh đừng giận em có được không,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801476/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.