Mấy ngày tiếp theo, Tân Ngữ Trúc cứ như con rùa rụt cổ, nhịn nhục đến mức sắp không chịu nổi nữa.
Thêm vào đó, chăm sóc bệnh nhân là một việc vô cùng mệt mỏi, Tân Ngữ Trúc cứ thế đã đổ bệnh.
Tân Ngữ Trúc đổ bệnh, đương nhiên không thể tiếp tục chăm sóc Trình Thiếu Dũng được nữa.
Sau mấy ngày tịnh dưỡng, Trình Thiếu Dũng đã có thể xuống giường đi lại được rồi, nên cũng không nhất thiết phải có người chăm sóc.
Tiêu Kình cũng phục hồi khá tốt, nếu không phải bác sĩ cứ nhất quyết bắt anh ở lại bệnh viện theo dõi thêm vài ngày, anh chắc chắn đã xuất viện ngay rồi.
Vì đã có thể xuống giường đi lại, đương nhiên cũng không cần người chăm sóc nữa, nên người lính chăm sóc anh đã được anh cho về đơn vị.
Trình Xuân Nha vẫn cứ chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và nhà.
Theo lý mà nói, Trình Xuân Nha cả ngày chạy đi chạy lại mấy lượt, lại còn phải trông cháu, nấu cơm, chắc chắn phải mệt hơn Tân Ngữ Trúc nhiều.
Nhưng cô lại chẳng thấy mệt chút nào, ngược lại còn tràn đầy năng lượng.
Hôm đó sau khi Trình Xuân Nha mang bữa trưa đến rồi đi, Tiêu Kình không khỏi cảm thán với Trình Thiếu Dũng: “Thiếu Dũng, em gái cậu khỏe thật sự, cả ngày chạy đi chạy lại nhiều chuyến như vậy, chẳng thấy em ấy mệt chút nào đã đành, ngược lại tinh thần còn ngày càng tốt hơn.”
“Đó là điều tất nhiên,” Trình Thiếu Dũng kiêu hãnh nói, “Con gái nông thôn chúng tôi không như con gái thành phố các cậu thân thể yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801452/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.