“Ha ha!”
Tất cả những người có mặt đều bật cười, trừ ba cô em gái của Trình Xuân Nha.
Đương nhiên, còn có cả Nguyên Hồng Đào, cái tên tra nam ấy.
Nguyên Hồng Đào trong lòng cảm thấy khó chịu c.h.ế.t đi được.
Mặc dù giờ hắn đã không còn yêu Trình Xuân Nha nữa, nhưng hắn cũng không đành lòng nhìn người khác cười nhạo cô.
Trình Xuân Nha đỏ bừng cả khuôn mặt, làm ra vẻ xấu hổ và phẫn nộ.
Ngay sau đó, cô như lấy hết dũng khí, đứng dậy: “Thanh niên trí thức Tiêu à, tôi biết chúng tôi là dân nông thôn không thông minh bằng các cô người thành phố, nhưng chúng tôi cũng không phải là những kẻ đầu óc u tối.”
“Mấy chữ thanh niên trí thức Mục dạy, tôi đều đã nhớ hết rồi, tôi tin rằng, không chỉ riêng tôi nhớ đâu, tất cả những người không biết chữ có mặt ở đây cũng đều đã nhớ rồi.”
Mọi người có mặt bỗng chốc không cười nổi nữa.
Đúng rồi!
Thanh niên trí thức Tiêu coi thường Trình Xuân Nha, chẳng phải là gián tiếp coi thường tất cả những người có mặt ở đây sao? “Cô nói bậy, tôi đâu có nói như vậy,” Tiêu Hà đỏ mắt nói, “Thật là oan ức c.h.ế.t đi được, tôi rõ ràng là đang nghĩ cho cô, vậy mà không ngờ lại bị đồng chí Trình hiểu lầm đến mức này.”
“Nếu sớm biết đồng chí Trình là người như vậy, vừa nãy tôi đã không nên nhiều lời rồi.”
“Thôi đi, đúng là coi cả bọn chúng tôi như những kẻ ngu ngốc hay sao, vẻ mặt khinh thường của chị rõ ràng như vậy, cứ tưởng chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nha-ta-lai-bay-tro/4801386/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.