Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Nam tử mỉm cười, chắp tay hành lễ.
“Thảo dân Tiển Ly, khấu kiến Hoàng thượng.”
Hắn hơi gật đầu, ôn hòa lễ độ nói, “Thảo dân chính là thầy dạy đàn cổ mà phủ tướng quân mới mời đến chỉ đạo tiểu quận chúa học tập cầm nghệ.”
“Phải không?”
Vũ Văn Hoằng có chút không tin.
Nhưng một đám người phủ tướng quân, thậm chí là Hạng Trọng đều gật đầu phụ họa: “Hồi Hoàng thượng, thật sự là như vậy.”
Lời này làm Vũ Văn Hoằng có chút ảo não, lại cũng không thể không tiếp thu.
Nhưng đồng thời, cũng có chút nghi hoặc.
Không biết vì sao cái tên này làm hắn ta nghe xong không thể hiểu được lại cảm thấy quen tai.
Tiển Ly, Tiển Ly.
...Lê Huyền*?
[ Tiển Ly (冼离) /xiǎn lí/
Lê Huyền (黎弦) /lí xián/]
Vũ Văn Hoằng bị suy đoán của mình làm hoảng sợ.
Nhưng lại yên lặng tự mình phủ nhận.
Không có khả năng, Lê Huyền là hắn ta chính mắt thấy ám vệ dưới tay mình xử lý, người chết sao có thể sống lại.
Hơn nữa, hai người này bất luận là diện mạo, hoặc là thân cao hình thể, đều cách nhau khá xa, chợt nhìn, dường như cũng không có dấu vết dịch dung.
Nhưng bất luận như thế nào, tóm lại là người thần bí chưa từng nghe thấy.
Không thể khinh thường.
Nghĩ đến đó, mắt Vũ Văn Hoằng khẽ dao động, nhưng thật ra cười nhẹ, đi đến trước mặt nam tử.
Ra hiệu hắn đứng dậy, cũng cười hỏi, “Mới vừa rồi trẫm nghe xong tiếng đàn của Tiển tiên sinh, phát hiện cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421115/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.