Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Hạng Tinh cả kinh, nhanh chóng ôm lấy cánh tay của anh, lúc này mới làm anh lại dần dần bình tĩnh lại.
Tiếp tục nói.
...
“Khi đó, trong đầu anh tràn đầy đều là hận ý báo thù, đầu nóng lên, lấy trang bị liền nhằm về phía căn cứ ẩn náu của những người kia.”
“Vừa vặn gặp được đại đội chi viện thừa dịp tuyết ngừng lên núi, sau khi bọn anh hội hợp, trực tiếp tấn công căn cứ ẩn náu và bắt giữ bọn họ.”
“...Lúc sau, Chu Phong Chu Thịnh, cùng bởi vì mất tích quá lâu, Bạch Húc bị phán định tử vong cũng được truy nhận làm liệt sĩ, mà anh, bởi vì có công giải mã phương hướng vị trí của mục tiêu, vì lần hành động này mà đạt được tất cả vinh quang.”
Nói đến đây, Lục Thiệu Khiêm chợt gắt gao nhắm mắt lại, mi tân nhíu chặt, ngữ điệu cũng mơ hồ mà phát run.
“Nhưng anh không có biện pháp tiếp thu những thứ này, chúng nó không phải của anh...Chúng nó, hẳn là phải thuộc về bọn họ, không nên là anh.”
“Cho nên từ đó về sau, anh liền xuất ngũ, trở lại Hải Thành sáng lập An Hòa.”
Nói xong, nam nhân hít một hơi thật sâu, giống như cũng từ trong đó mà hòa hoãn lại.
Lại lần nữa gợi lên mỉm cười ôn nhu điềm đạm.
“Đây là câu chuyện xưa phía sau bức ảnh kia.”
Anh nói xong, chợt rũ mắt xuống, nhìn Hạng Tinh.
Lại thấy đôi mắt hạnh của cô gái hồng hồng, sớm đã khóc sướt mướt.
Lục Thiệu Khiêm lắp bắp kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421073/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.