Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Hứa đặc trợ lại không có thiên lý nhãn, không biết là cô cũng rất bình thường nha.
“Anh lại không hung dữ một chút, đừng nói bọn họ, ngay cả em cũng không nghe lời, không phải sao?”
Lục Thiệu Khiêm cười ẩn ý, cố ý nghiêm túc ngồi thẳng, nhìn chăm chú vào cô.
Đôi mắt tùy tiện nhướng lên, “Cho nên, hiện tại anh muốn trừng phạt em không nghe lời.”
“A...”
Hạng Tinh đột nhiên có chút khẩn trương, không khỏi co rụt lại lui về phía sau.
Rồi lại bị nam nhân cười ôm trở về trước người.
Rũ đôi mắt xuống, hôn xuống mạt mềm ấm anh ngày đêm tơ tưởng kia.
...
Lưu luyến một hồi, anh chậm rãi buông ra.
Nhìn chăm chú đôi mắt ướt mềm mờ mịt kia, đầy mắt chỉ có ảnh ngược của anh, khàn giọng, mà trịnh trọng mở miệng.
“Từ nay về sau, anh tuyệt đối sẽ không lại để em mạo hiểm.”
Anh dừng một chút, môi đỏ hơi cong, “Anh cũng muốn em đáp ứng với anh, không được còn ngây ngốc như vậy mà theo sát đến đây, được không?”
Cô gái bừng tỉnh mà nghiêng đầu qua.
Đôi mắt như đá quý mỹ lệ kia, mang theo tình cảm dày đặc, cùng ý vị không cho cự tuyệt, in dấu thật sâu vào trong lòng cô.
Khiến cho cô như là ngây ra, híp đôi mắt mềm, chậm rãi gật đầu.
“Được.”
...
Nói đến cũng khéo.
Tuyết rơi nhiều ngày, vào thời gian ban đêm, lại ngừng lại.
Xác nhận chung quanh lại không có người không có phận sự mà Hạng Dương phái tới, đội điều tra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421067/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.