Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
Tuyết rơi có chút lớn.
Cô xoa xoa chóp mũi nhỏ đông lạnh đến tê dại, dừng bước chân lại, cẩn thận nhìn một vòng bốn phía.
Cuối cùng nhìn thấy một chỗ giống như là sơn động cách đó không xa.
Đến bên trong nghỉ ngơi một chút, ăn cái gì đi.
Nghĩ vậy, Hạng Tinh gật đầu, đi về phía sơn động.
Mới vừa đi đến trước động, dỡ trang bị xuống, Áp Áp lại đột nhiên khẩn trương mà kêu lên 【 Cạc cạc cạc ——】.
【 A Tinh A Tinh! Lại có người đến gần rồi!! 】
【 Sao? 】
Mày Hạng Tinh nhíu lại, theo bản năng mà lại nhìn về phía bản đồ thực tế ảo.
Lại thấy điểm đỏ tâm tâm niệm niệm kia, mang theo vài điểm tròn nhỏ màu lam, đang lấy tốc độ kinh người tiếp cận cô.
Cô có chút ngây ra.
Rồi lại rất nhanh hoãn lại, quay đầu lại nhìn.
Trong tuyết rơi bay tán loạn, quả nhiên có vài bóng người mặc nguyên bộ trang bị, giống như nổi điên mà chạy về phía cô.
Nam nhân chạy ở phía trước chống lại ánh mắt của cô, ánh mắt kinh ngạc kia thoáng chốc trốn vào nội tâm của cô.
Hạng Tinh nhịn không được mở to mắt.
“Phôi...”
Cô còn chưa kêu lên xong, đã trực tiếp rơi vào trong ôm ấp dày nặng kia.
Anh run rẩy, không hề giữ lại mà xuyên thấu qua áo nhung dày, truyền đến cô.
Làm trong lòng cô đột nhiên đau xót, đôi mắt phiếm hồng.
“...Sao em lại không nghe lời, em đến đây làm gì!”
Lục Thiệu Khiêm vừa lo lắng vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421065/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.