Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ ?)
“Đồ ngốc, tôi cũng sẽ không trách cô.”
Lục Thiệu Khiêm bất đắc dĩ mà cười cười, nắm chặt bàn tay nhỏ đang run run kia.
Nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay bao phủ mà truyền đến, mới làm cô gái dần dần yên tâm lại.
Thẳng đến khi tần suất hô hấp của cô cũng dần dần vững vàng, nam nhân mới buông tay cô ra.
Xoay người sang chỗ khác, lấy khung ảnh kia xuống.
“Bọn họ là chiến hữu, là huynh đệ tốt nhất thân thiết nhất đời này của tôi.”
Lục Thiệu Khiêm nói xong, trong đáy mắt sâu như đầm nước đen kia thoáng chốc xẹt qua một chút vẻ ảm đạm.
Giọng nói hơi trầm xuống, giống như cảm khái, lại giống như bất đắc dĩ, “Đáng tiếc, bọn họ đã không còn nữa.”
Giọng nói rơi xuống, Hạng Tinh chợt thấy bên tai truyền đến một chút âm thanh nghiến răng kiềm nén.
Cô dại ra, không khỏi ngước mắt nhìn lên.
Chỉ thấy ngón tay khớp xương rõ ràng kia của nam nhân, đang gắt gao mà nắm chặt khung ảnh loang lổ vài phần, âm thanh kia hiển nhiên cũng là bị hắn nặn ra.
Đáy mắt ảm đạm, cũng bị một tia tức giận lặng yên thay thế.
Cảm giác được hơi thở của anh không thích hợp, Hạng Tinh nhăn mày đẹp lại, nghĩ nghĩ.
Không khỏi cũng học hành động vừa rồi của anh, vươn tay nhỏ, nhẹ nhàng đè lại ngón tay thon dài còn đang dùng sức kia.
Quả nhiên, nam nhân nhíu mày lại, trong nháy mắt buông ra.
Đáy mắt hơi hoảng, cuối cùng là tươi cười rạng rỡ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-nang-vua-mem-vua-ngot/421051/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.