Sau một lúc nhớ lại chuyện quá khứ xong Lạc Tuyết nhìn lại chỗ nam chính và nam phụ, họ vẫn đang đấu mắt với nhau.
"..."
"Nhàm chán".
Cô thốt ra một câu này rồi ra hiệu cho Tô Vân Kiều để mình đi trước, không muốn ở gần chỗ có mùi 'thuốc súng' nồng như vậy.
Thật nhàm chán.
Cô lướt qua vô số người đi thẳng đến chỗ cửa sổ ban công, đi đến chỗ gần bàn rượu đột nhiên người đàn ông đứng bên cạnh xoay người lại.
Anh ta va vào người Lạc Tuyết, người đàn ông này cao ráo đẹp trai.
Nét đẹp lạnh lùng khó gần, chuẩn kiểu đàn ông không bao giờ gần nữ sắc. So với nam chính Hứa Trạch người ông này có vẻ rất hấp dẫn người khác.
"Xin lỗi, tôi vô ý rồi".
Không hốt hoảng không ngạc nhiên, câu nói không hề biểu hiện chút cảm xúc gì rất bình thường, trầm ổn.
Âm thanh trầm nhẹ khiến cho phụ nữ nghe thôi cũng cảm thấy nhộn nhạo trong lòng. anh ta nói xong câu này rồi đi thẳng luôn không hề có chút do dự nào.
Lạc Tuyết nhìn bóng lưng của anh ta.
Tên này...rất nguy hiểm.
Đó là cảm giác đầu tiên khi cô nhìn vào mắt hắn ta, ánh mắt đó cô quá quen thuộc rồi.
Nó giống hệt ánh mắt lúc cô làm nhiệm vụ, ánh mắt nhìn vật chết.
Hắn không hề có trong tư liệu tốt nhất không nên dây dưa nhiều.
Bầu trời ban đêm đầy sao, gió thanh mát phất qua gương mặt trắng nỏn của cô, mái tóc tung bay theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2983019/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.