Lạc Tuyết chờ đến khi tiếng động bên kia ngừng lại, nhưng mà đợi mãi đợi mãi, đã nửa tiếng trôi qua vẫn còn âm thanh.
Hai người này cũng thật có tinh lực, làm lâu như vậy mà không thấy mệt à?
Cô không chịu nổi nữa, ngồi dậy mở cửa đi ra ngoài, đi đến cánh cửa bên cạnh gõ "đùng đùng".
"Rốt cuộc có cho người khác ngủ không vậy!"
"Đây là tường không cách âm đó!"
Nghe thấy tiếng đập cửa hình như bên trong đã ngừng động tỉnh, không còn phát ra âm thanh nữa.
Lúc này đã là 1h sáng, cô buồn ngủ lắm rồi mí mắt không mở nổi nữa. Tưởng chừng đã được nhắm mắt ngủ ngon, ai ngờ phòng bên cạnh lại bắt đầu phát ra âm thanh, nhưng lần này còn to hơn lúc trước.
Lạc Tuyết bây giờ cũng không có tinh lực đi xử lý, chỉ có thể chịu khổ trùm gối lên đầu cố gắng trôi qua một đêm này.
Hôm sau, Lạc Tuyết đến trường với đôi mắt thâm quầng đen hơi mờ, tính tình cũng nỗi nóng hơn ngày thường. Dường như ai gặp đều né, nếu không ở gần cô sẽ đánh một cái, mà là một cái rất đau.
Họ không muốn chịu lại lần hai a!
Vừa đặt mông xuống chiếc bàn thân thuộc thì một âm thanh đã làm phiền giấc ngủ ngắn hạn của Lạc Tuyết.
"Mẫn Mẫn, ngày mai thi rồi cậu đã ôn bài kỹ chưa vậy?"
Nhìn khuôn mặt mờ nhạt vừa quen vừa lạ, cô không nhớ nổi là ai, chỉ có thể cố gắng đáp trả mấy câu không chịu được mà đuổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2982944/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.