Chiều 17h30.
"Ơ, sao giờ này mới ra về thế, trường đã tan học lâu lắm rồi mà?"
"Dạ, cháu ở lại trực nhật nên hơi lâu, có trì hoãn thời gian của bác không?"
"À không! Tối bác còn phải ở lại kiểm tra xung quanh nữa, không sao đâu cứ về đi, nhớ đi cẩn thận đó"
"Cháu cảm ơn"
Người nọ bỏ đi về từ một hướng khác, sau đó đi lên một chiếc xe màu đen dựng ở đó đã lâu.
Trong xe ở ghế sau là một người phụ nữ, dáng vẻ thành đạt ngồi ngay ngắn có lễ nghi, khuôn mặt lạnh lùng hỏi.
"Sao bây giờ mới ra"
Người kia có chút thấp thỏm.
"Trong lớp có chút chuyện, trì hoãn thời gian của mẹ sao?"
"Có một chút, nhớ hôm sau ra đúng giờ, mẹ không có nhiều thời gian để chờ con"
"Dạ"
"Kết quả thi gần đây như thế nào rồi?"
"Dạ? Dạ khá tốt ạ..."
"Vậy thì được, tốt nhất là thành tích con phải cao, đừng có làm mất mặt gia đình chúng ta. Nếu cố gắng mà điểm tối đa con cũng chẳng đạt được thì đúng là vô dụng"
"..."
"Phu nhân, là cậu chủ gọi tới"
"Đưa điện thoai cho tôi"
"Alo..."
Từ lúc nhạc chuông điện thoại reo lên, đến lúc bắt máy, người phụ nữ đã bắt đầu lộ ra một nụ cười nhu hòa.
Một thứ mà đứa trẻ ngồi bên cạnh chưa bao giờ nhận được suốt 16 năm qua. Chỉ có đối với người gọi là "cậu chủ" kia mới có được đãi ngộ này.
Mẹ thương anh ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2982940/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.