Trắc Uy Phong chăm chú nhìn vào camera quan sát tiếp theo Dung Ninh sẽ làm gì, đến mức không nhận ra có người đã vào được phòng của cậu ta, đứng bên cạnh quan sát từng biểu hiện của cậu.
"Cậu không tức giận khi có người lấy mất bảo vật gia đình mình sao?"
"!!!"
Trắc Uy Phong nhìn chăm chăm vào Lạc Tuyết, kinh ngạc không nói nên lời.
Cô ta vào đây từ khi nào vậy, cái khoá điện tử đó được cài bảo mật không phải ai cũng mở được!
"Cô vào đây từ khi nào, làm sao cô vào được?" Trắc Uy Phong đứng bật dậy khỏi ghế cầm lấy khẩu súng ở trên bàn chỉa vào người Lạc Tuyết, mặt nghiêm túc.
Lạc Tuyết nhìn khẩu súng vẫn bình tĩnh.
"Không cần lo lắng, tôi không có ý hại cậu, tôi đến đây để đưa ra trao đổi có ích cho cậu, đổi lại cậu phải đi theo tôi!"
Trắc Uy Phong vẫn giữ nguyên tư thế.
"Nói thì nghe hay đó, nhưng mà người của các cô trộm đồ của tôi, bây giờ lại quay ra đưa yêu cầu cho tôi nghĩ sao mà tôi đồng ý được đây?"
"Không phải là "các cô" mà là yêu cầu của một mình tôi thôi, tôi không phải đồng đội của họ"
"Không phải đồng đội của họ thì cô đi chung với họ làm quái gì?"
"Đương nhiên vì tôi vẫn còn một món nợ cần phải tính sổ với họ nên mới phải như vậy anh hiểu chưa!"
"..."
Cậu ta do dự một lát sau đó hỏi.
"Cô cho tôi được thứ gì?"
Lạc Tuyết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2982861/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.