Một hồi sau Lạc Tuyết thấy có một người đàn ông mặc quân phục hấp tấp đi đến.
Hình như ông ta đang tìm ai đó, đứng lại nhìn quanh một hồi rồi dừng lại, nhìn chằm chằm vào vị trí mà Lạc Tuyết và Trắc Uy Phong đang đứng.
"Cậu là Trắc Uy Phong đứng không?"
"Ừ là tôi"
"Thật vinh hạnh vì chỗ chúng tôi là điểm dừng chân của cậu, hiện tại chúng tôi cũng rất cần sự giúp đỡ của cậu, cậu có thể..."
"Trước khi nhờ vả người khác không phải ông nên giới thiệu bản thân trước sao, ông biết tôi cũng không có nghĩa là tôi biết ông chứ?"
Thấy cậu ta bắt bẻ mình, người đàn ông cũng không tức giận, ngược lại ngượng ngùng gãi gãi đầu.
"À thật là tôi bất sự quá, tại tôi có hơi vui một chút!"
"Xin giới thiệu với cậu, tôi là tổng chỉ huy của quân đội và cũng là người nắm quyền ở căng cứ này"
"Sau khi nghe người của tôi nói cậu đã đến đây thì tôi thật sự rất ngạc nhiên, và tôi cũng mong có thể được làm việc với cậu!"
"Thật sự rất mong cậu có thể giúp đỡ chúng tôi, nghe nói 5 năm trước khi 15 tuổi cậu đã tham gia một cuộc thi, và giành được giải nhất với bằng nghiên cứu sáng chế, quả là một thiên tài. Chúng tôi muốn nhờ cậu nghiên cứu ra một loại vacxin có thể làm giảm lượng virus zombie khỏi cơ thể người, các vật dụng cần thiết tôi chắc chắn người trong căn cứ sẽ cung cấp đủ cho cậu, chỉ cần thiếu thứ gì cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2982851/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.