Sau khi từ phòng thí nghiệm ra, Trắc Uy Phong nhìn Lạc Tuyết đang ở cùng một đứa trẻ, trên đất chả biết là cái gì kia mà nhíu mày.
Đã được một tháng rồi, mối quan hệ trong căn cứ của cả hai cũng khá ổn.
Lạc Tuyết làm quen được với mẹ của thằng nhóc bên cạnh, cũng là vợ của cái ông tổng chỉ huy gì đó.
"Đã hai tuần rồi sao tôi không thấy cô đi làm nhiệm vụ gì đó mà lại ở đây chơi với con nít thế kia?"
"Lười làm có được không, dù sao tôi cũng đang rảnh, mẹ thằng bé nhờ tôi trông hộ thằng nhỏ". Vừa nói cô vừa chấm chấm vẽ vẽ cái gì đó trên đất, ở đây là nền cát nên có thể lấy cành cây hay gì đó vẽ lên đất rồi xoá cũng được.
"Xong rồi nè!". Vừa nói xong cô còn rất hài lòng với tác phẩm của mình.
Trên đất là hình một ngôi nhà xiu xiu vẹo vẹo, một cái cây chả khác nào que xiên thịt, còn cả người que với một vật hình xoắn ốc lơ lững trên trời.
Không những Trắc Uy Phong mà ngay cả thằng bé ngồi bên cạnh cũng phải nhăn mày.
"Đây là cái gì vậy chị?"
Thằng bé ngây thơ chỉ vào cái hình xoắn ốc kia mà hỏi.
"Còn phải hỏi nữa sao, lơ lững trên trời thì chính là mặt trời đó!"
Vừa nói xong ở đằng xa đã nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ, quay lại nhìn thì hoá ra là mẹ của thằng bé.
Thằng bé đứng bật dậy rồi chạy về hướng mẹ, nắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-moi-dien-xuat/2982844/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.