Thiếu nữ xinh đẹp nằm yên tĩnh trên chiếc giường xanh mint nhạt, tựa như một cô bé nhỏ được bao bọc đến mức không màng thế sự.
Tia nắng ban mai len qua cửa sổ, như cố ý rọi thẳng vào mái tóc màu nâu caramel của cô, lúc bấy giờ mái tóc dường như được dát lên một lớp vàng mỏng, nổi bật giữa căn phòng nhỏ.
Không gian vốn đang tĩnh mịch, bỗng, tiếng chuông báo thức vang lên, làm náo động cả căn phòng, kèm theo đó là một tiếng thúc giục phát ra từ phía ngoài cửa:
"Nhân Nhân, mặt trời lên trên đầu của mẹ rồi mà con còn chưa dậy sao? Mau dậy đi học đi nhé, bữa sáng mẹ đặt ở phòng khách rồi đấy, mẹ đi làm trước đây nhé bé cưng."
Lời nói ấy vừa dứt, tiếng bước chân kia cũng xa dần rồi biến mất.
Động tĩnh lớn này làm cho thiếu nữ nọ chợt nhăn mày, đôi mắt cũng dần mở ra, như vừa bừng tỉnh khỏi một giấc ngủ lâu năm, cô khó hiểu nhìn trần nhà cho mình cảm giác vừa lạ vừa quen, nhưng lạ lẫm vẫn chiếm phần lớn.
Nhân Nhân?
Trong lúc Vân Yến còn đang hoài nghi về cái tên này, thì một loạt ký ức đã kịp chạy vào trong đầu cô một cách mạnh bạo.
Vân Yến nhăn mày tiếp nhận.
Cô tên là Niên Nhân, năm nay mười tám tuổi, là đứa con của một bà mẹ tổng tài độc thân vui tánh, bà ấy đã ba mươi lăm tuổi rồi.
Ừm...
Mẹ Niên Nhân vì một lầm lỡ năm mười sáu tuổi mà sinh ra cô, may
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1998365/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.