Sau khi được cảnh sát đưa về nhà, việc đầu tiên Vân Yến làm chính là ngồi trên ghế lười ăn chocolate thuận tiện xem tin tức một lát. Dạo này bị bắt cóc nhiều quá, Vân Yến hiện tại đã trở thành người tối cổ vì ít xem tin tức. Tiếp theo, cô giành một ngày để ngủ và an ủi chocolate. Chocolate của cô luôn cảm thấy đau lòng khi nhìn Vân Yến bị bắt cóc mà bản thân thì không thể làm gì. Tình cảm sâu đậm như vậy, Vân Yến cần phải khiến cho chocolate cảm thấy an tâm. Hoàn thành mọi việc, Vân Yến mới bắt đầu liên lạc cùng Lâm Nhã Tịnh và Vu Khiết. Vu Khiết chính là đại thần Khiết Ly, đại tiểu thư nhà họ Vu mà Vân Yến đã bắt tay làm đồng minh. Tuy cả tuần Vân Yến không xuất hiện nhưng cả hai người họ đã giải quyết mọi chuyện trong Kỷ Nguyên Dị Giới rất tốt. Ví dụ như hai ngày trước cung điện của Quỷ Vương đã có Hội Nhất Đỉnh đến để chinh phục sự kiện thế nhưng tiếc là bọn họ chưa qua nổi ải thứ ba của sự kiện Quỷ Vương thì đã chết ngất vì đau. Sự kiện Quỷ Vương vốn không được chia ải gì hết, là do Vân Yến rãnh rỗi ngồi suy nghĩ ra từng ải khác nhau và đưa một đống thử thách và quái vật vào trong đó nhờ sự giúp đỡ của tài năng hack game của cô. Ngượng ngùng, lần này đúng là cô có hack game nhưng cô làm tất cả là vì muốn nâng cao độ khó cho sự kiện từ đó giúp mọi người chơi có hứng thú hơn trong việc chơi game. Và kết quả của việc đó chính là... "Theo một nguồn thông tin xác thực thì hiện nay lượt người chơi ở Kỷ Nguyên Dị Giới đã sụt giảm nghiêm trọng, từ ba mươi triệu người chơi đến nay chỉ còn hơn ba triệu người chơi. Lượng người chơi này đã được xem như là thấp nhất trong lịch sử của Kỷ Nguyên Dị Giới. Nguyên nhân dẫn đến đã được một số người cho rằng là vì sự kiện Quỷ Vương thức tỉnh đã được thiết lập quá khó và NPC hay thường xuyên đi giết người chơi dù không ở trong khu vực của sự kiện. Và lời giải thích của tổ làm game chính là do bọn họ vì nôn nóng mở sự kiện mà đã không kiểm tra tường tận những lỗi kỹ thuật. Hiện nay, cổ phiếu của Bắc gia cũng đã giảm mạnh, một số công ty như..." Ừm đúng như tin tức nói, kết quả của việc Vân Yến cho quỷ nhân đi giết người thường xuyên chính là người chơi cảm thấy ức chế quá nên lần lượt theo nhau bỏ game hết rồi. Thậm chí đã có vài đại thần vì ám ảnh việc đó mà tuyên bố bỏ chơi game một thời gian để tìm hiểu nhân sinh. Nhưng mà tổ làm game thì đâu dễ để cho Kỷ Nguyên Dị Giới rơi vào tình trạng ấy lâu, bọn họ đã nhất quyết cùng nhau sửa lại thiết lập của sự kiện và xóa acc của Vân Yến trong Kỷ Nguyên Dị Giới. Vì thế, Vân Yến không còn cách nào để vào game được nữa, chỉ còn có một cách duy nhất đó là tiếp tục hack game thôi. Dù gì vở kịch cũng cần một chiếc màn thật đẹp đẽ để đóng lại khi vở kịch đã kết thúc mà, phải không? _ Bắc gia. Âm thanh của những đồ vật làm bằng sứ và thủy tinh vỡ vang ra khắp phòng, xen lẫn trong đó chính là tiếng la hét thất thanh và những câu nói trấn an của người đàn ông trung niên. "Thiếu gia." "Thiếu gia! Xin cậu hãy bình tĩnh lại!" "Thiếu gia!!! Xin đừng giết người nữa, đó là bà vú của cậu, người đã nuôi cậu suốt mấy chục năm trời mà!!!" Dù trán đã đẫm máu, tay cũng dính đầy mảnh vỡ của kính nhưng Kiều quản gia vẫn kiên nhẫn đứng ở một bên trấn an Bắc Cửu. Nếu chú ý đến xung quanh một chút, mọi người sẽ dễ dàng nhìn thấy được khung cảnh của Bắc gia bây giờ vô cùng thê thảm. Những chiếc bình cổ sang trọng đã bị đập nát thành từng mảnh nhỏ, sofa bằng da cao cấp bị một vật nhọn xé rách, bàn ghế thì bị lật lên một cách vô cùng lộn xộn. Sàn nhà đẫm máu, đó là máu chảy ra từ những người nằm trên sàn. Họ là những người làm ở Bắc gia đã lâu, là thân tín do chính tay Bắc lão gia và Bắc Cửu tuyển dụng. Thế mà giờ đây trong phòng khách ngoại trừ Bắc Cửu và Kiều quản gia ra, toàn bộ những người còn lại ở trong đây đều chỉ còn hơi thở thoi thóp. Mà kẻ gây ra việc này chính là vị tổng tài cũng là vị đại thần được mọi người kính mến - Bắc Cửu. Hiện giờ, trong tay hắn đang nắm một thanh dao sắc nhọn, máu từ dao chầm chậm chảy xuống, rơi từng giọt tạo thành vũng máu dưới chân hắn. Sơ mi trắng trên người nhuốm màu đỏ tươi, quần tây đen cũng ướt đẫm, khuôn mặt Bắc Cửu trắng bệch, con ngươi đầy lãnh ý hơi co rút. Kiều quản gia hơi nghẹn ngào khi nhìn thấy cảnh tượng Bắc Cửu điên cuồng như thế. "Kiều quản gia, bọn họ là người làm lộ mọi chuyện ra bên ngoài, họ đáng chết!" Bắc Cửu gào lên, trừng trừng nhìn Kiều quản gia, "Nếu như ông còn cản tôi, ông sẽ trở thành một trong số người đang nằm ở đây." "Thiếu gia... chúng ta nên bình tĩnh xử lý mọi chuyện, giết người không phải là một cách giải quyết tốt." Kiều quản gia cắn chặt răng, ông vẫn tiếp tục trấn an cái tên đang điên cuồng vì tin tức bản thân mất giống đã bị ai đó tuồng ra bên ngoài. Hiện tại, khi nhắc đến tên Bắc gia và Bắc Cửu, mọi người không còn rụt cổ không dám bàn tán mà họ rất hả hê cười nhạo và nói xấu hắn. Vì sao à? Tính tình của Bắc Cửu không những kiêu ngạo mà còn tùy hứng, bên cạnh đó, hắn còn rất thích âm thầm chèn ép người khác. Với những khuyết điểm như vậy, giới hào môn có thể dành ra hàng ngàn giờ để nói xấu Bắc Cửu. Còn bây giờ, họ có thể dành ra hàng trăm ngàn giờ để nói xấu hắn luôn. Bây giờ, ai ai cũng biết, Bắc gia đã trên bờ vực phá sản, Bắc Cửu thì mất giống, dàn nữ nhân đầy vưu vật của hắn vì lí do gì đó mà đã không còn để tâm đến hắn nhiều nữa. Đương nhiên, ai cũng biết tình thế này do có người ghét Bắc Cửu nên mới cố ý bới lông tìm vết khiến Bắc gia đã thảm nay lại còn thảm hơn. Vì vậy khi biết bí mật của bản thân đã bị tuồn ra bên ngoài, người đầu tiên Bắc Cửu nghi ngờ chính là những kẻ bên cạnh mình. Thế cho nên mới phát sinh ra khung cảnh kinh dị này, có thể nói, hôm nay Bắc gia đã được huyết tẩy bởi vị chủ nhân mà họ kính trọng. "À... Kiều quản gia, có khi nào là ông không?" Bắc Cửu lạnh nhạt cười một tiếng, sau đó liền hạ khóe môi xuống, biểu tình hờ hững, "Chắc chắn là ông rồi, bọn họ không phải, vậy thì là ông?" Khoảng cách của Bắc Cửu với Kiều quản gia ngày càng rút ngắn, hắn vươn dao lên, đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn như rắn độc. "Thiếu gia! Xin ngài đừng làm như vậy!" Kiều quản gia dù đã sợ đến mức cả người mềm nhũn nhưng ông ta vẫn gắng gượng để nói hết câu, "Chúng tôi là những người đã từng sống chết vì ngài, cả mạng sống của gia đình chúng tôi cũng do ngài nắm giữ, không có ai ngu đến mức phản bội ngài! Chúng tôi không có lý do gì..." "A----" "Thiếu gia!" Không để cho Kiều quản gia nói hết câu, Bắc Cửu đã dứt khoát đâm thẳng mũi dao sắc ngọn vào ngực trái của ông ta, máu tươi mang theo hơi ấm văng ra dính vào khuôn mặt không chút sức sống nào của hắn. Đôi mắt Bắc Cửu dần trở nên vô thần. _ Người nam nhân đứng ở bên ngoài cửa sổ phòng khách nhìn thấy cảnh tượng này thì liền hứng thú cười vài tiếng, tựa như đang xem một bộ hài kịch chứ không phải đang xem thảm kịch. "Ôi trời, thằng nhóc cỡ này quả nhiên thật dễ dàng nhảy lên con đường phạm tội." Người đó không ai khác chính là người vài tháng trước bị Bắc Cửu ném sách vào mặt, cũng chính là người hắn đang tin tưởng nhất hiện nay - Hắc Ưng. Nhưng chỉ có mình người đó và người thuê Hắc Ưng biết, hắn ta chính là nội gián được gài vào Bắc gia. Cảnh tượng thảm sát này xảy ra hoàn toàn có công đóng góp của Hắc Ưng trong đó. Khi Bắc Cửu nghe được tin tức liên quan đến mình, hắn vô cùng tức giận, đã thế, tên này lại vô cùng mưu mô khi nói bên tai hắn những lời nịnh nọt khó nghe. Vì thế mà trong một phút yếu lòng Bắc Cửu đã tự tay giết hết những người thân tín bên cạnh mình. Tất nhiên Bắc Cửu không thật sự giết hết, hắn chỉ giết hơn một nửa người của mình thôi, còn mấy tên thân tín như Hắc Ưng thì lại được hắn loại bỏ khỏi diện tình nghi. Điện thoại bên túi bỗng rung lên, Hắc Ưng nhàn nhã tựa người bên cửa sổ, cầm điện thoại lên đặt bên tai. "Alo? Bà chủ à, tôi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ cô giao rồi đấy." "À, chắc chắn là họ sẽ không chết đâu, chỉ thoi thóp thôi!" "Ài bà chủ, giọng của cô hay như vậy, chắc chắn khuôn mặt cũng rất xinh đẹp nhỉ?" Hắc Ưng tiện lúc bà chủ gọi liền nịnh nọt vài câu. Có lẽ là người ở đầu dây bên kia đã nói gì đó như câu uy hiếp cho nên Hắc Ưng liền xụ mặt. "Cái gì? Cô có thể nhắc lại hay không? "Cô thật sự trừ lương tôi? Cô bảo muốn dẫn tên này vào con đường phạm tội nhưng lại không cho nạn nhân mà hắn muốn giết được chết? Bà chủ, cô là chúa lai quỷ à?" "Đừng cúp máy mà bà chủ!" Cuộc gọi đã bị tắt, Hắc Ưng giật giật khóe môi, ngữ khí hơi chùn xuống, "...tôi sai rồi mà." Sau khi đã bị cảnh cáo, Hắc Ưng đành ngậm ngùi canh lúc Bắc Cửu lái xe rời đi khỏi biệt thự mới chui vào bên trong xem có ai sắp chết chưa rồi mới gọi cảnh sát và cứu thương đến. Nhìn tòa biệt thự lộng lẫy ngày nào, nay đã tràn lan mùi tanh của máu tươi và mùi hận thù, Hắc Ưng vui vẻ huýt sáo một tiếng. Ai bảo màu hắn ta thích nhất là màu đỏ của máu đâu? _ Mẹ Kế: Sắp hết vị diện này gòi, vị diện tiếp theo rất thú vị đó, mọi người có thể đoán =))
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]