Thư phòng của Bắc gia gọn gàng sạch sẽ, không nhiễm chút mùi lạ, cũng không bị mấy nữ nhân nào đó cày bới lung tung khiến cho Kiều quản gia có chút yên lòng.
Làm quản gia cho Bắc gia từ đời cha của Bắc Cửu, ông là người chứng kiến quá trình lớn lên cũng như cách mà Bắc Cửu thành công đưa Bắc gia lên đến đỉnh cao của giới hào môn.
Được làm việc cho một vị chủ nhân tài hoa như vậy, đáng lẽ ra một ông già như ông nên cảm thấy vui mừng mới phải.
Thế nhưng từ ngày danh tiếng của Bắc gia ngày càng cao cũng là ngày Bắc Cửu bắt đầu sa đọa, hắn đưa cha mẹ đi du lịch khắp nơi trên thế giới, còn bản thân thì đưa nữ nhân về nhà.
Ngày ngày làm ô uế thư phòng, phòng khách... Bắc gia, nhớ đến khoảng thời gian mà đi đâu cũng ngửi phải mùi hương và những tiếng rên rỉ khiến người ta phải mặt đỏ tim hồng ấy, Kiều quản gia thở dài.
May mắn là dạo này thiếu gia đã biết giữ kẽ hơn, không còn đưa nữ nhân về nhà nữa mà luôn tập trung làm một việc gì đó.
Mà hôm nay lại có người bị Bắc Cửu đánh một trận, có lẽ là vì người kia không hoàn thành công việc mà hắn giao.
Thấy vậy, Kiều quản gia cũng chỉ lặng lẽ đứng yên làm tượng bên cạnh Bắc Cửu.
Thân là quản gia, việc của ông là tin tưởng và không nghi ngờ chủ nhân.
Chủ nhân muốn ai chết thì người đó hẳn là có tội, chủ nhân muốn ai sống thì người đó buộc phải sống!
Không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023581/chuong-289.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.