Chương trước
Chương sau
Hiện tại là mười hai giờ đêm, căn hộ vốn đang sáng đèn đột nhiên lại mất điện, bóng tối bao trùm cả phòng, nguồn sáng duy nhất lúc này chính là ánh sáng vàng nhạt nhòa của đèn đường hắt qua bên cửa sổ.
Ánh sáng màu bạc từ khoang trò chơi thế mà cũng mất đi, lúc này, thiếu nữ đang nằm trong đó bỗng bật người ngồi dậy, cởi cái mũ trên đầu mình ra sau đó thì bình tĩnh đi ra khỏi khoang.
Vừa đứng dậy, mái tóc đen như mây của thiếu nữ liền xõa tung ra, váy trắng trên người cô thì bồng bềnh mỏng manh, bàn tay trắng tái chợt xòe ra huơ huơ tìm thứ gì đó trong bóng tối.
Thấy tình hình không ổn, Vân Yến liền giao lưu cùng 000: "Chung cư mất diện sao?"
"Không phải, chỉ có mình căn hộ nhà cô là mất điện thôi." 000 nhàn nhã đáp.
Nghe được câu trả lời đầy mùi nguy hiểm này, Vân Yến hơi nheo mắt, chậm rãi bước đi tìm chocolate trong bóng tối.
"Bịch---"
Không gian im lặng đột nhiên bị phá vỡ bởi tiếng động kỳ lạ, Vân Yến cầm lấy đôi dép đi trong nhà của mình lên, nhanh như chớp đập thẳng vào vật thể không xác định bên trái mình.
Có lẽ là Vân Yến dùng sức hơi nhiều cho nên vật thể đã phụt ra một búng máu.
Vân Yến hoảng hốt đập thêm một cái nữa, lúc này vật thể đó đã ngã quỵ xuống mặt đất.
Mùi máu tươi nhanh chóng nhiễm cả phòng khiến cho Vân Yến không nhịn được mà hỏi: "Sát thủ? Đặc công hay ăn trộm?"
Âm thanh yếu ớt của vật thể không xác định vang lên, lại mơ hồ có cả âm thanh nghiến răng, "Sát nhân..."
Nghe vậy, Vân Yến lại sợ hãi đá thêm một phát nữa vào người sát nhân, để thể hiện mình là một thiếu nữ bình thường cô liền lên tiếng đề nghị, "Đừng giết tôi, tôi không có tiền, chỉ có tài sắc mà thôi."
Chờ một hồi cũng không thấy ai đáp lại, Vân Yến nhàm chán ngồi lên sofa, cầm điện thoại mở đèn chiếu thẳng vào người sát nhân.
Khuôn mặt đầy sẹo nhưng không giấu được ngũ quan tuấn tú của sát nhân hiện ra, Vân Yến tấm tắc khen ngợi nhưng đôi mắt lại hiện lên vài tia giễu cợt, "Ôi chà, nhan sắc như vậy mà làm sát nhân cũng uổng nhỉ. Đáng lẽ anh nên đi bán trà sữa hoặc là đồ ăn vặt, sẽ đắt khách lắm."
Sát - đang giả chết -nhân: "..." Hình như hắn vô nhầm nhà rồi.
Thấy sát nhân giả chết, Vân Yến tựa người vào sofa, bắt đầu nói nhảm, "Sát nhân không phải nên che mặt sao? Chung cư này có nhiều *CCTV lắm đấy, lát nữa có trốn ra thì nhớ cẩn thận một chút."
*CCTV: Camera quan sát. (Closed Circuit Television)
"..."
"Mà từ từ, khuôn mặt anh hình như có chút quen thuộc."
"..."
"Anh có phải là cái người giết ba mươi cô gái rồi vứt xác ở ven sông, hiện đang bị truy nã hay không?"
"Không."
"Wow, vậy chắc anh là người của Bắc gia phái đến rồi."
Nghe đến Bắc gia, sát nhân hơi động thân mình, có lẽ là chột dạ hoặc là đang giật mình.
Thấy vậy, Vân Yến liền đập tay, vẻ mặt bừng tỉnh nhìn sát nhân.
"Thể lực anh đã khôi phục được mấy phần rồi nhỉ? Chắc là ba phút nữa..."
Không để cho Vân Yến lảm nhảm một mình lâu, sát nhân liền rút dao ở sau lưng ra đâm thẳng vào người cô.
Khoảng cách từ cô đến sát nhân cũng không dài, chỉ khoảng một mét cho nên hành động bất ngờ này của hắn có chín mươi phần trăm sẽ đả thương cô thành công.
Nhưng mà Vân Yến lại thuộc về mười phần trăm còn lại.
Thấy tia sáng từ dao nhỏ sắc bén, Vân Yến lập tức nghiêng người né tránh, thuận tiện dùng tay bẻ gãy cổ tay của sát nhân, giành lấy dao nhỏ.
"Tôi sai rồi, đáng lẽ là một phút sau anh mới động thủ." Vân Yến cắn môi nhu nhược trách móc, "Nhưng mà đừng có dùng dao mà không báo trước chứ! Sợ chết mất."
Khuôn mặt Vân Yến hơi tái nhợt lại, nhìn như là thật sự bị sát nhân dọa sợ, nhưng mà hành động kề dao bên cổ sát nhân của cô lại không như vậy.
"Cô không sợ bị đồng bọn của tôi trả thù sao?" Bấy giờ, sát nhân không còn cách nào khác để khiến cô sợ hãi thêm ngoại trừ đe dọa, "Nếu như cô không muốn chết thì hãy mau thả tôi ra, tôi sẽ tha cô một mạng."
"Sát nhân chơi theo bầy hả?" Khiếp sợ trên mặt rất nhanh liền tan hết, Vân Yến mở to mắt, ngữ khí có phần hứng thú, "Mau mau gọi đồng bọn của anh vào đây, chúng ta tự giới thiệu về bản thân một chút."
Sát nhân nghe vậy liền nghẹn họng, cúi đầu tiếp tục giả chết cho tâm thanh tịnh.
Thấy sát nhân lại giả chết, Vân Yến liền vứt dao ra xa, dùng một tay đè chặt cổ của hắn, tay còn lại mở điện thoại gọi cảnh sát.
"Alo? Nhà tôi vừa bị sát nhân hàng loạt đột nhập vào."
"À, tôi không sao."
"Do tên sát nhân đó vừa giết vài người xong cho nên hơi đuối sức, mà tôi cũng có chút công phu trong người nên xử lí hắn khá dễ dàng."
"À? Vì sao tôi biết hả, hắn nói cho tôi biết đó."
"..."
Sát nhân lại lặng lẽ mặc niệm cho chính mình khi nhìn thấy có một con người lươn lẹo đang cố ý đổ thêm tội cho hắn.
Trong lúc đang thầm mắng Vân Yến, sát nhân mới chợt nhớ lại lý do mình đến đây.
Bà mẹ nó, quên mất, nhiệm vụ của hắn là giết người mà!
Nhưng mà cô gái này hung bạo quá, làm cho cổ hắn đau muốn chết.
Không được, hắn đường đường là sát nhân có tiếng, làm sao lại bị một con nhỏ *vô danh tiểu tốt như cô ta đánh bại được!
*Vô danh tiểu tốt: Người tầm thường, không ai biết đến hay kể đến.
Sát nhân cắn răng, bắt đầu vùng vẫy như cá mắc cạn.
Thấy sát nhân bắt đầu hết ngoan ngoãn, Vân Yến hơi nhíu mày, mau chóng nói địa chỉ cho cảnh sát sau đó liền tắt máy.
Vân Yến nhìn chằm chằm sát nhân, ngữ khí có phần ôn hòa, "Khát nước? Hay là mắc vệ sinh?"
Sát nhân hít một ngụm khí lạnh, "Tôi muốn giết cô!"
"Vì yêu hóa hận?" Cô tròn mắt, đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia ác ý, "Đừng như vậy, vào tù rồi tính tiếp."
Sát nhân: "..."
Đột nhiên có cảm giác hắn dường như không thể hiểu được ngôn ngữ của loài người nữa.
Vân Yến dùng tay vỗ vỗ lưng của sát nhân, bắt đầu liệt kê tội của hắn: "Thật ra tội của anh cũng không nhiều, chỉ là đột nhập trái phép, cố ý giết người, cố ý gây thương tích, rồi làm ảnh hưởng đến sức khỏe tinh thần của tôi mà thôi."
"Cô!" Sát nhân trợn mắt méo mồm, "Tôi đã làm gì cô đâu?"
"Cái gì? Cầm dao đâm vào người ta mà bảo không làm gì?" Vân Yến tức giận đập vào gáy hắn ta.
Lại bị ăn đau làm cho sát nhân bắt đầu cáu gắt hơn trước.
"Cô nghĩ gọi cảnh sát đến thì có thể ngăn được tôi?" Sát nhân cười lạnh, khiêu khích nói: "Tôi vừa mới ra tù, cũng chưa làm gì ảnh hưởng đến cô và xã hội, họ sẽ không lại bắt tôi vào đó."
"Ngượng ngùng, vật chứng gây án của anh trong tay tôi, chỉ cần tôi lấy dao tự đâm vào bụng và vài chỗ hiểm trên người mình nữa thì đố anh sát nhân biết mình sẽ ở tù bao nhiêu năm?"
Vừa nói Vân Yến vừa nở nụ cười quái dị, con ngươi đen láy chợt tràn ra hàn ý, lan ra khắp người sát nhân.
Âm thanh nhu hòa cũng vì câu nói vặn vẹo ấy mà trở nên âm trầm, làm cho người nghe có cảm giác cô đang nói thật chứ không phải chỉ đùa vui.
Biến thái?
Cảm giác ghê rợn xộc lên não, sát nhân hơi run tay vì sóng lưng đột nhiên lại lạnh ngắt.
Hình như mình vào nhầm nhà thật rồi, rõ ràng người thuê bảo mình giết một cô gái bình thường mà?
Đến đây rồi sát nhân mới thấy không có cái mẹ gì bình thường cả, chỉ có một con nhỏ biến thái có tâm lý vặn vẹo hơn hắn ta mà thôi!
"Không biết thì thôi vậy." Thấy mồ hôi lạnh chảy đầy mặt sát nhân, Vân Yến thở dài.
Nhưng ba giây sau, khóe môi lại cong lên đầy tà ác, "Chỉ cần thử là biết mà đúng không?"
Dứt câu, cái dao vốn được Vân Yến vứt ra xa lại đột ngột xuất hiện trên bàn tay cô.
Vân Yến thả sát nhân ra, dúi dao vào tay hắn, thuận tiện kề môi bên tai, thì thầm: "Anh sát nhân, đâm tôi đi, thử xem kết quả nhận được là bao nhiêu năm tù."
Hơi thở của thiếu nữ mang theo một cỗ khí lạnh vương bên tai hắn, làm cho sát nhân có cảm giác giống như đang bị ma nữ trêu chọc.
Lực hấp dẫn phát ra từ dao nhỏ khiến cho sát nhân hơi siết chặt bàn tay, chầm chậm đưa mũi dao sắc bén đến bên bụng cô.
Tích----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.