Sau khi trở về không gian hệ thống, việc đầu tiên Vân Yến làm chính là ôm Kim Bảo cùng Thiên Vĩ đang ở dạng quả trứng ngủ một giấc.
000 - đang định mở tiệc chào mừng cô quay trở lại thì thấy cô ngủ: "..."
Cái con người này...
Cô có giỏi thì ngủ mãi mãi luôn đi, đừng có tỉnh dậy!
Uổng công người ta trông ngóng cô bấy lâu nay, giờ cô vừa về đã lập tức đi ngủ!
Thật ấm ức...
Bảo Bảo ấm ức!
Chờ Vân Yến thức dậy đã là một khoảng thời gian rất lâu sau đó, lúc này Kim Bảo còn đang ngủ, quả trứng màu đỏ cũng không có chút động tĩnh nào.
Vân Yến cúi đầu nhìn hai vật thể một vàng một đỏ trên giường, khóe miệng không tự chủ mà giương cao lên.
Cuối cùng cũng đoàn tụ.
"Ký chủ! Tôi rất nhớ cô!" 000 không nhịn được nữa, mau chóng hô lên.
Nhớ mình?
Nghe vậy, Vân Yến liền ngẩng đầu, ánh mắt lộ rõ thâm ý: "Mới không gặp nhau mấy trăm năm đã nhớ rồi, ngươi thích ta đến vậy sao?"
Cô không biết là 000 thích cô đậm sâu như vậy đâu nha.
Ngại quá, người tốt đẹp lại tài sắc vẹn toàn như cô không thích cũng uổng.
000 giật giật đuôi lông mày, trong lòng đã quyết định sau này có chết nó cũng sẽ không nói mấy lời sến sẩm như vậy nữa.
Thấy 000 bị mình trêu chọc đến câm miệng, Vân Yến cũng chỉ cười cười bỏ qua.
"Không đùa nữa, mau hiện bản thể của ngươi ra."Cô dùng ngón trỏ lắc lắc, tùy ý ngồi dậy nhìn một vòng xung quanh không gian.
Chà, không gian vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023561/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.