Nửa canh giờ sau, Vân Yến và Khải Đồ thuận lợi tiếp tục lên đường.
Đi được một đoạn đường Khải Đồ đột nhiên ngừng lại nhìn bóng lưng của cô, khóe môi mang theo một loại ý cười thực nhạt đồng thời cũng thật xa cách: "A di đà phật, bần tăng thực cảm tạ nữ thí chủ đã cứu ta và giải quyết mọi chuyện êm xui như vậy."
Giọng nói của Khải Đồ chứa vài phần nhẹ nhõm như vừa trút bỏ được gánh nặng.
Vân Yến quay lại, sững người nhìn Khải Đồ.
Khải Đồ đang nói chuyện với cô sao?
Đại khái là chiến tranh lạnh lâu rồi, đột nhiên hắn nhiệt tình như vậy làm cho cô sợ hãi đó.
Vân Yến run khóe miệng, không nóng không lạnh đáp lại: "Ta chỉ tiện tay giúp thôi." Mới là lạ, bà đây bị con chó 333 ép, được chưa?
Không ngờ tên này dù sắp ngất đến nơi vẫn lo chuyện người khác, thật là một tấm lòng đầy nhân ái nha.
Đáng khâm phục, đáng khâm phục!
"Cứu người thì dù là tiện tay hay không vẫn là cứu người, ngài quả nhiên vẫn có cơ hội hoàn lương." Khải Đồ mỉm cười càng sâu, đáy mắt lấp lóe tinh quang.
"Hoàn lương? Đúng vậy nha, ta đang cố gắng để hoàn lương theo như ý ngươi muốn đây." Chờ ngươi chết, bà đây lại trở về làm người xấu.
Vân Yến cười đáp, giọng nói lộ rõ ý cười.
"Hoàn lương không phải nói là làm được, chỉ cần mỗi ngày ngài làm một ít việc thiện, không sớm thì muộn ngài sẽ nhận ra bản thân đang dần dần thay đổi. Ta rất tin tưởng ngài, nhất định trong tâm ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023550/chuong-258.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.