Hình ảnh mờ nhạt đột nhiên hiện lên trong đầu Vân Yến, bi thương mà âm trầm, nhưng cô còn chưa kịp nhìn rõ nó đã vụt tan biến mất.
Hàng mi dài khẽ động, Vân Yến mở mắt ra, suy tư nhìn bầu trời trong xanh trước mắt.
Mơ sao?
Cô mà lại mơ được sao?
Linh hồn không thể mơ được, đã là linh hồn thì mơ bằng cách nào chứ.
Ánh nắng sớm mai chiếu lên tán cây, hoa đào vì thế mà rực rỡ khoe sắc, liên tục rơi xuống người thiếu nữ bên dưới.
Một đêm ngủ ở bên ngoài, Vân Yến thật ra cũng không cảm thấy khó chịu, chỉ là hoa rơi quá nhiều nên đã vùi lấp cả người cô, chỉ còn phần đầu là chưa bị sao.
Nhìn cây hoa anh đào bên cạnh mình, Vân Yến liền bật người dậy.
"Con nhỏ hoa đào yêu kia, một là mi rời khỏi đây, hai là bị ta hôi phi yên diệt, ngươi chọn gì?" Cô cong khóe môi, lạnh lùng lên tiếng đe dọa.
Dường như hoa anh đào yêu cũng sợ hãi cô cho nên liền làm cho mấy bông hoa đã vùi lấp cô tan biến, chỉ để lại mùi thơm của anh đào vấn vương trong không khí.
Một cô bé chừng tám tuổi hiện ra trước mặt Vân Yến, mái tóc màu hồng nhạt, mắt như viên đá ruby lấp lánh xinh đẹp, đôi má bánh bao trắng trẻo hơi phình ra, thoạt nhìn ngoan ngoãn lại đáng yêu.
"Chi Chi, ta tên Chi Chi." Chi Chi rụt rè nói, âm thanh ngọt ngào vô cùng.
Vân Yến nheo mắt, giọng nói cũng không hòa hoãn được bao nhiêu, "Ta không cần biết."
"Chi Chi...chỉ là rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023522/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.