Lam Vong ngồi trong xe, đôi mắt luôn dõi theo từng cử động của Vân Yến như sói săn mồi, đầy chiếm hữu cùng dục vọng.
Triêu Nhan, em luôn như thế, tỏa sáng, kiêu ngạo... Phải làm thế nào để tôi có được em bây giờ?
Nhìn thấy Quy Thần từng bước đến gần cô, anh ta không khỏi nhăn mày, quá gần, ai cho phép thằng nhóc kia ở gần cô như vậy.
"Chu thư ký, cho người điều tra ai là người thuê bọn họ." Anh ta chống cằm, lạnh lùng ra lệnh.
"Vâng, đã hiểu thưa Lam tổng." Chu Nhân lập tức ra khỏi xe, gọi điện cho người nào đó.
Vân Yến nheo mắt, đầu hơi ngoái về sau, khoảng khắc đó, không biết là vô tình hay cố ý mà ánh mắt hai người chạm nhau, người thì si mê, người còn lại thì đạm bạc.
"Triêu ảnh hậu, đi thôi." Quy Thần cúi người thì thầm vào tai cô.
Cô thu lại ánh mắt, đi tiếp vào bên trong sảnh.
"Chị Nhan, chị có sao không? Em đã nghe bọn họ nói rồi, tại sao lúc đó chị không la lên để em và anh hai...bla...bla..." Thu Lạc cau mày, đi một vòng quanh cô sau đó tiếp tục ra dáng bà mẹ trẻ dặn dò.
Nhãn Hà đứng phía sau cô bé, một tay bế cô bé lên, giọng nói ôn hòa đến kì lạ: "Lạc Lạc, nhớ tôi không?"
Cả người cô bé nổi lên một tầng da gà, mặt tái mét, tên này, tên này... sẽ không bám theo cô bé như lần trước nữa đúng không?
"Nhãn tiên sinh..."
"Lạc Lạc nhớ tên của tôi, thật là niềm vinh hạnh nha." Nhãn Hà phì cười, hắn đáng sợ đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023382/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.