Vân Yến vứt cuốn sách sang một bên, nghiêng đầu nhìn mọi người: "Chuẩn bị xong chưa?"
"Đã xong cả rồi Lão Đại." Mọi người rất đồng thanh đáp.
Nam Cung Tịch nhíu mày, chỉ chỉ vào Dạ Tước: "Lão Đại, tên này cũng đi theo sao?" Nói xong cô ấy còn rất không có thiện cảm mà hừ Dạ Tước một cái.
"Không."
Dạ Tước nghe xong thì giật giật khóe miệng, ánh mắt khó hiểu nhìn Vân Yến: "Không phải tôi và cô đã trao đổi rồi sao?". Xin hãy đọc truyện tại { TRÙ MTRUYỆИ. VN }
"Năm thùng chỉ đủ để đưa anh ra khỏi nơi đó và chữa trị cho anh."
"Cô không thể nể tình năm thùng chocolate sao?"
"Không thể."
"Hai thùng nữa, cô đưa tôi về căn cứ?"
"Không."
"Vì sao?"
"Anh nói tôi keo kiệt."
Dạ Tước: "..." Cô ta đọc được suy nghĩ của mình sao?
"Tự mình khẳng định." Vân Yến liếc nhìn Dạ Tước.
Dạ Tước: "..."
Dạ Tước trầm ngâm một chút rồi lấy từ không gian năm thùng chocolate:" Thêm năm thùng, đủ chứ?"
Vân Yến nâng mí mắt lên nhìn lướt qua năm thùng rồi không hài lòng nói:"Tạm chấp nhận."
____
Vân Yến ngồi ở ghế phụ lái, lạnh nhạt nhìn ra bên ngoài xe, chỉ toàn những cảnh máu me, u ám kinh khủng trái ngược hoàn toàn với trong xe ồn ào, tiếng cười nói rộn rã.
Bỗng nhiên Vân Yến đưa tay lên làm biểu tượng im lặng, mọi người hiểu ý nên dừng lại cuộc nói chuyện.
Cô bước ra khỏi xe, đôi mắt nheo nheo nhìn về phía Nam.
Tiểu Nhan thấy kì lạ nên không khỏi tò mò hỏi: "Lão Đại, có chuyện gì vậy?"
"À ~ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-khong-tam-thuong/1023299/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.