“Hảo.”
“Phiền toái giáo sư Cố, chúng ta sẽ nỗ lực tìm được nữ hài kia cha mẹ……” Cố An Lẫm buông di động liền đối thượng một đôi chờ mong đôi mắt.
Nàng bò bít tết ăn một nửa liền dừng lại, nàng tựa hồ nghe tới rồi là cảnh sát đánh tới điện thoại cho nên thần sắc có chút chờ mong còn có khẩn trương.
“Hôm nay còn không có tìm được người nhà của ngươi.”
Một lát an tĩnh.
Nàng con ngươi thấp hèn: “Ân, ta đã biết.”
Cố An Lẫm thần sắc khẽ nhúc nhích, mở miệng: “Thành phố A cho nên Cục Cảnh Sát đều ở toàn lực tìm kiếm người nhà của ngươi, khẳng định thực mau sẽ có kết quả.”
Cúi đầu nhân nhi ngẩng đầu mang theo mỉm cười: “Giáo sư Cố không cần an ủi ta, ta mất đi ký ức đối người nhà kỳ thật không có một tia ấn tượng.”
Nàng nói rất đơn giản biểu đạt ý tứ Cố An Lẫm cũng nghe đã hiểu.
Nàng bởi vì mất đi ký ức cho nên đối người nhà không có một tia ấn tượng, không có ấn tượng liền không có tưởng niệm, cho nên cho dù nghe được cảnh sát còn không có tìm được nàng người nhà nàng cũng sẽ không thương tâm, không cần an ủi nàng.
Cố An Lẫm nhìn nàng trong thần sắc là thật sự không có một tia tưởng niệm cùng thương tâm, hắn cảm giác trong lòng có điểm không thoải mái.
Mất đi ký ức, nàng thế giới còn có ai?
Hai người an an tĩnh tĩnh ăn xong rồi đồ vật, Cố An Lẫm: “Buổi chiều ngươi đi theo ta đi trường học đi, ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ky-chu-co-ay-mot-long-muon-chet/3973762/chuong-721.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.