Khuynh Diễm dẫn Mộ Ngôn đi ăn cơm chiều, rồi tranh thủ trước lúc nắng tắt đưa hắn ra ngoài dạo chơi.
Chỉ là... trong lòng cô cảm thấy rất kỳ quái. Khi nãy hắn đỏ mặt ngại ngùng nói không muốn ngủ cùng cô, vậy mà từ lúc cô thuận theo ý hắn, cả buổi sau đó hắn đều ỉu xìu buồn bã.
Thậm chí cô tặng bánh sinh nhật cho hắn, hắn cũng chẳng hề hào hứng.
Rốt cuộc là hắn muốn ngủ hay không muốn ngủ?
Tiểu ăn vạ không thể thành thật chút sao?
Nếu cô cưỡng ép hắn, sẽ là cô cặn bã.
Còn cô thuận theo hắn, hắn lại ủ rũ không vui.
Tóm lại cô phải bị ăn vạ thì hắn mới vừa lòng đúng không?
Nhưng chuyện này cũng không thể trách Mộ Ngôn, dù sao người ta chỉ mới chập chững tuổi thành niên, lại thêm tính cách nhút nhát rụt rè, làm sao dám gật đầu đồng ý?
Lẽ ra lúc hắn ngại ngùng lắp bắp, cô nên trực tiếp hành động luôn đi, hắn chắc chắn sẽ không phản kháng.
Đằng này cô lại hỏi hắn muốn không? Hắn dĩ nhiên là nói không muốn!
Nhưng sau khi bỏ lỡ cơ hội, thì hắn lại thấy rất mất mát...
Có điều Mộ Ngôn là đứa trẻ đơn thuần dễ vui dễ buồn, chỉ cần Khuynh Diễm dỗ một chút, hắn liền quên hết chuyện cũ ngay.
Cô đưa hắn xuyên qua không gian, đi đến một cánh đồng tràn ngập loài hoa trắng.
Những cánh hoa mỏng manh thuần khiết trải dài đến đường chân trời, từng đóa nở rộ dập dìu bay theo làn gió, trông chúng như hàng ngàn đôi bướm trắng xinh đẹp đang nhảy múa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158800/chuong-434-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.