Hiện tại Khuynh Diễm và Mộ Ngôn không còn nội trú ở ký túc xá nữa, mà đã dọn về sống ở trang viên. Công việc quản lý những học sinh muốn đào tẩu khỏi trường, giao lại cho Radley phụ trách.
Sau khi tiết học buổi sáng kết thúc, Khuynh Diễm dẫn Mộ Ngôn về nhà dùng cơm.
Nhưng chỉ vừa ăn được một chút, cô liền nghi hoặc hỏi: "Sao vậy? Cậu không khỏe à?"
Ăn cơm không lo ăn, cứ cắm cắm thìa vào bát làm gì?
Mộ Ngôn chầm chậm lắc đầu, sau đó thở một hơi dài thườn thượt.
Khuynh Diễm: "..." Hắn lại còn thở dài?
Thôi xong thôi xong!
Chắc chắn hắn lại muốn ăn vạ ta!
Mộ Ngôn từ từ múc thức ăn lên, sau đó lại chợt đặt thìa xuống.
Cộp.
Khuynh Diễm cảnh giác nhìn qua, kín đáo vươn chân ra khỏi ghế, chỉ cần hắn có biểu hiện không thích hợp, cô liền lập tức chạy trốn.
Mộ Ngôn từ từ ngước mắt, giọng nói vô cùng đáng thương hỏi: "Cô giáo... tại sao em... lại lùn... như vậy... nha?"
Khuynh Diễm: "???"
Hả?!
Mộ Ngôn chậm rì rì nói tiếp: "Em đã... mười sáu tuổi... nhưng mà... em... thấp ơi… là thấp."
Hắn còn chưa cao tới tai cô, trong khi các học sinh nam trong lớp đều đã rất cao.
Thậm chí cái người buổi sáng ôm hoa đến tặng cô, cũng cao đến như vậy… làm hắn cảm thấy rất không vui.
"Chiều cao người phương Tây thường vượt trội hơn người phương Đông." Khuynh Diễm cảm thấy nhỏ nhỏ lùn lùn mới tốt.
Cô vừa giơ tay ôm hắn một cái, hắn liền không chạy thoát được.
Càng lùn càng dễ bắt nạt!
Mộ Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158783/chuong-426.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.