Trận địa đầu người chỉ trong chớp nhoáng đều bị thiêu cháy thành tro, không gian lần nữa khôi phục yên tĩnh, trước mặt là lối đi bằng phẳng sâu hun hút hướng vào bóng đêm.
Tử Liên chủ động tiến lên dẫn đường.
Đoạn tiếp theo vẫn có vài yêu vật tấn công, nhưng đều do Tử Liên tự mình giải quyết.
Hắc Khuyển nhắc nhở Khuynh Diễm mau giúp đỡ đại nhân vật, ghi điểm anh hùng cứu... khụ, không phải, ghi điểm mỹ nhân cứu anh hùng.
Nhưng cô lại chỉ ngồi một bên nhàn nhã nhìn hắn, không hề muốn động tay.
Bởi vì... dáng vẻ tiểu ăn vạ trừ yêu rất đẹp mắt!
Ngón tay thanh mảnh ném bùa chú, môi mím lại tập trung, ánh mắt thong dong kiêu ngạo, rất có khí chất!
Rất soái!
Đáng ghi vào lịch sử!
Hắc Khuyển: [...] Chỉ có hai từ dùng để miêu tả kí chủ lúc này.
Nông cạn!
Khuynh Diễm vốn đang trong trạng thái thấy sắc mờ mắt, thì chợt phát hiện có bóng người phóng tới đánh lén Tử Liên từ phía sau.
Tàn ảnh trắng cấp tốc hiện lên, tốc độ di chuyển của tiểu hồ ly nhanh đến không kịp quan sát, chỉ nghe tiếng móng vuốt sắc bén cào xuống.
Rơm rạ tung bay khắp trời.
Thì ra thứ tấn công Tử Liên, không phải là người, mà là hình nộm bù nhìn bằng rơm rạ.
Nó được dựng lên khuôn thân thể và mặc quần áo giống y hệt con người, sau khi bị Khuynh Diễm cào nát, nó liền ngã xuống như không hề có lực công kích.
Nhưng Tử Liên ở bên kia lại lo lắng kêu lên: "Tiểu hồ ly, mau tránh xa nó!"
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158710/chuong-387.html