Khuynh Diễm vừa mới nhẹ nhàng hôn lên nước mắt của Triêu Dã, còn chưa kịp nói lời an ủi dỗ dành hắn, thì trời đất đã đột nhiên đảo điên quay cuồng.
Một giây sau, cơn đau xông tới từ nửa người dưới khiến toàn thân cô tê liệt!
Mở mắt liền nhìn thấy nam tử yêu nghiệt mở rộng vạt áo, đang đè trên người cô.
Khuynh Diễm: "!!!"
Đổi lại rồi?!
Mẹ nó, sao có thể đổi thân thể ngay lúc này?
Ta còn chưa tận hưởng cảm giác thực thụ của việc làm nam nhân!
Chắc chắn là con Cẩu Tặc chơi ta!!
Mà lúc này Triêu Dã cũng rất ngạc nhiên.
Rõ ràng vừa nãy còn đau đến chết đi sống lại, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy, thật... Thoải mái nha.
Thì ra đây là sự khác biệt giữa việc thượng và bị thượng.
Nhưng Triêu Dã còn chưa kịp cân nhắc là có bao nhiêu thoải mái, thì chợt nhìn thấy đôi mắt của thiếu nữ nằm bên dưới mình ướt đẫm lệ.
Trái tim hắn nháy mắt liền co thắt lại, đau đến hơi thở cũng không thể đi lên.
Bối rối hoảng hốt dỗ dành cô: "Xin lỗi... Xin lỗi, là lỗi của trẫm, Liễu Khuynh Diễm, ngươi đừng khóc mà, trẫm xin lỗi."
Triêu Dã thật sự hoảng hốt, bởi vì trong ký ức của hắn, Khuynh Diễm không bao giờ khóc.
Cứ như cô và hắn không chỉ ở bên nhau ngắn ngủi mấy năm nay, mà là hơn cả trăm năm về trước, cô cũng chưa một lần rơi lệ.
Mà hiện tại cô khóc, là tại vì hắn.
Triêu Dã sợ đến ngón tay đều run rẩy, hận không thể một đao chém chết chính mình.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158683/chuong-364.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.