Triêu Dã cũng chỉ nói mấy câu ra oai mình là Quý phi, chứ hắn không hề áp dụng hình phạt với ba người Bạch Hiểu Nhược.
Tính cách hoàng đế bệ hạ vốn đơn thuần, có giơ móng vuốt cũng chỉ là giở chút võ mèo sữa cào cào, không thật sự tấn công làm hại ai.
Nhưng ở trong mắt Bạch Hiểu Nhược, lại biến thành 'Liễu Khuynh Diễm' đang ỷ vào thân phận đích nữ, mà khi nhục xem thường một thứ nữ như nàng!
Liễu Khuynh Diễm là đích nữ nhà tướng quân, lại còn là nữ nhi duy nhất. Từ nhỏ được hưởng mọi sủng ái của phụ mẫu, tiến cung tiếp tục hưởng thánh ân của bệ hạ.
Còn Bạch Hiểu Nhược nàng, sinh ra là thứ nữ, bị phụ thân xem nhẹ ruồng bỏ, tiến cung cũng không được sủng ái.
Dựa vào cái gì? Vì lý gì cuộc đời lại bất công như vậy?
Nhưng Bạch Hiểu Nhược lại không nghĩ đến, nếu cứ mãi so sánh với người khác, thì sẽ không bao giờ cảm thấy đủ và công bằng.
Đôi khi nguyên nhân thật sự vốn không nằm ở hai chữ đích - thứ, mà là nằm ở thái độ sống của mỗi người.
Địa vị của Bạch Hiểu Nhược đã cao hơn đa số phi tần, lại thêm hậu cung Liệp Cổ không nhiều phân tranh. Chỉ cần nàng ta chấp nhận vị trí hiện tại của mình, thì cả đời nàng ta cũng đủ an nhàn sung sướng.
Nhưng nàng ta lại cứ muốn so sánh hơn thua, trong tâm luôn bám riết hai chữ đích - thứ, nên mới sinh ra đố kỵ không cam lòng.
Bạch Hiểu Nhược nhớ đến những tủi nhục mà trước đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158659/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.