"Không phải, không có, cái này không phải của tôi!" Chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần.
Miên Tửu nhìn Khuynh Diễm thật sâu một cái, sau đó gật đầu, ra vẻ hắn hiểu rồi.
Là cô làm nhưng cô ngại thừa nhận, hắn cứ giả vờ tin không phải cô vậy.
Khuynh Diễm: "..."
Hình tượng của ta còn cách nào cứu vớt không?!
Hay là... bây giờ đánh hắn mất trí nhớ đi!
[Cô làm người đi kí chủ! Hắn là tiểu ăn vạ của cô! Của cô đó!] Hắc Khuyển khản giọng cảnh tỉnh: [Cô đánh rồi không sợ bị ăn vạ đến chết sao?]
Khuynh Diễm khựng lại, kín đáo buông khối thủy tinh trong tay xuống.
Miên Tửu nghi hoặc nhìn cô. Tại sao Tiểu Hỉ đột nhiên cầm thủy tinh lên làm gì?
[...] Là để đập ngài diệt khẩu đó đại nhân vật!
Khuynh Diễm cầm lên chổi lông gà, một đường giết tới phòng Kỷ Ôn.
Thiếu niên bên trong đang nằm trên giường, vừa thấy cô vào lập tức ngơ ngác hỏi: "Tiểu tỷ tỷ cầm chổi lông gà vào phòng tôi, là để... quét bụi sao?"
Khuynh Diễm vung chổi lên: "Đúng là quét bụi, nhưng không phải bụi trong phòng, mà là bụi trong não tàn của cậu!"
—
Nói tới đống ảnh kia, lại là một câu chuyện tương đối phức tạp.
Bởi vì có rất nhiều người nhúng tay vào.
Đầu tiên, vệ tinh chụp lén các hoạt động ăn ngủ nghỉ ngơi của Miên Tửu, là do Hắc Khuyển thao tác.
Nhưng đừng hiểu lầm, nó không phải chủ mưu!
Nó chỉ làm theo giao phó của Khuynh Diễm!
Cô nói mặt tiểu ăn vạ rất đẹp, ngắm người đẹp có thể giúp cải thiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158629/chuong-310.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.