Tiểu Thiết điều khiển thiết bị di chuyển vật dụng trong nhà, Miên Tửu đứng một bên vừa chỉ dẫn vừa kiểm tra những món đồ cần thiết. 
Chợt hắn nghiêng đầu tìm kiếm, nhặt người máy tí hon dưới đất đặt lên vai mình, nhắc nhở: "Tiểu Hỉ, em đừng đứng lung tung, lỡ đồ vật rơi xuống trúng em thì sao?" 
"Thì sang thế giới tiếp theo thôi." Khuynh Diễm bất cần đời thở ra một câu. 
"Hả?" Miên Tửu nghe không hiểu cô vừa nói gì. 
"Tôi nói, anh đưa thông tin của Đổng Thi Lam cho tôi." 
Khuynh Diễm vừa dứt lời, Miên Tửu lập tức khựng lại. 
Sau đó, hắn nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Tiểu Hỉ, chúng ta sắp chuyển sang nhà mới rồi, có thứ gì quan trọng em muốn mang theo thì em cứ để vào đây." 
Miên Tửu đưa đến một chiếc hộp gỗ hình chữ nhật, to khoảng bằng quyển sách. 
Bình thường cô cũng không có nhiều vật dụng, nên hắn nghĩ chiếc hộp này có lẽ đã đủ cho cô để hành lý cá nhân. 
Nhưng ngoài dự đoán của Miên Tửu, Khuynh Diễm lại nói: "Hộp quá nhỏ, chứa không đủ." 
"Không đủ sao? Vậy em cần hộp lớn bao nhiêu?" 
"Không bỏ vào hộp được." Khuynh Diễm chậm rãi cười lưu manh dưới đáy lòng, nói: "Thứ quan trọng nhất của tôi chỉ có một, đó là anh." 
Cho nên không gói mi vào hộp được nha! 
Miên Tửu: "..." 
Sao Tiểu Hỉ cứ nhằm lúc hắn không đề phòng liền đột ngột phun ra những câu đau tim như vậy? 
Loại thiết lập chương trình này không tốt chút nào! 
"Tiểu Hỉ, tôi quan trọng với em lắm sao?" Dù biết là không tốt, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158599/chuong-242-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.