Khuynh Diễm không thể nhận ra Miên Tửu là Tịch Dạ, bởi vì ngôi trường này là thế giới ảo, được thiết lập dựa trên chương trình công nghệ.
Trọng điểm là công nghệ ở đây còn rất nửa mùa!
Nói thẳng ra là loại chấp vá cực kỳ phèn, thua xa thời đại đỉnh cao tinh tế.
Chẳng hạn như, Miên Tửu muốn vào phòng tối gặp Khuynh Diễm, thì hắn không thể đưa linh hồn vào, mà chỉ có ý thức được mã hóa thành một dãy số liệu đi vào.
Không có tiếp xúc thông qua linh hồn, Khuynh Diễm đương nhiên không thể nhận ra Miên Tửu là Tịch Dạ.
Thứ công nghệ nửa mùa này chắc chắn là được thiết kế để hố cô!
Lại thêm con Cẩu Tặc! Ngậm mỏ trơ mắt nhìn cô đánh tiểu ăn vạ!
Cô thật sự quá đáng thương! Thế nào cũng bị hắn ăn vạ đến chết!
Nhưng không sao.
Khuynh Diễm trấn tĩnh lại.
Chỉ đánh có một cái mà thôi... thật ra là hai cái, mà cũng có thể là ba cái, hoặc bốn năm sáu cái...
Tóm lại số lượng không quan trọng.
Quan trọng là thỉnh thoảng cô mới đánh hắn một lần, vậy thì có sao? Chẳng lẽ hắn còn định tính toán với cô?
Chắc không đâu, tiểu ăn vạ của cô sẽ không nhỏ nhen như vậy.
Hắc Khuyển: [...] Nó có một lời muốn nói... thật ra đại nhân vật vốn là nhỏ nhen như vậy đó kí chủ!
Nhưng trò vui nào cũng nên có điểm dừng, nó mà tiếp tục cười cô, trở về chắc chắn sẽ bị luộc lần nữa.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, ngậm miệng đi!
—
Khuynh Diễm mở mắt lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158584/chuong-234-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.