Cánh cửa phòng giam vang lên tiếng "két" kéo dài, chậm chạp mở ra.
Vách tường trắng bên cạnh cửa hiện lên một hàng chữ đỏ: "Đi theo tôi, tôi dẫn em ra ngoài."
Khuynh Diễm mở mắt nhìn đúng hai giây, sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Suốt ba tháng qua, ngày nào cũng vậy, xuất hiện chữ trên vách tường, sau khoảng hai tiếng thì tự động biến mất, rồi ngày hôm sau lại tiếp tục xuất hiện.
Cô đã không muốn để ý, vậy mà người này cứ không ngừng dụ dỗ cô.
Muốn làm gì? Thấy cô xinh đẹp thiện lương vô hại, nên muốn âm mưu lừa gạt cô, bắt cóc cô, cướp tiền cướp sắc cô?
Thật đáng sợ! Cô tuyệt đối không đi theo hắn!
Hắc Khuyển: [...]
Cô không phải nữ chính, cho không cũng không ai thèm bắt cóc cô đâu!
Kí chủ đừng mắc "hội chứng ảo tưởng phim truyền hình" nữa!
Khuynh Diễm nằm dài trên sàn nhà viết kịch bản, hàng chữ trên vách tường cũng yên lặng nhấp nháy, kiên nhẫn chờ đợi cô.
Qua khoảng hai tiếng, chữ lại tự động biến mất.
Nhưng lần này cửa phòng không đóng lại.
Gần như là ngay tức khắc, Khuynh Diễm cảm nhận được có người vừa bước vào phòng.
Cô chống tay ngồi dậy, cảnh giác quan sát xung quanh.
Trực giác rất rõ ràng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ ai.
Khuynh Diễm nhíu mày. Chuyện quái gì đây? Không hiện hình, chẳng lẽ... gặp quỷ sao?!
"Em đừng sợ hãi, tôi đến đây là để giúp em." Âm thanh trầm thấp từ tính đột ngột vang lên, cánh môi mềm mại nhẹ cọ qua vành tai Khuynh Diễm: "Miên Tửu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158582/chuong-233-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.