Tại một không gian lập thể khác.
Tích... tích... tích...
[Chủ nhân!!] Âm thanh truyền tống vừa xong thì lập tức vang lên giọng trẻ con khóc thét: [Kí chủ nhốt bảo bối, còn muốn luộc chín bảo bối nữa, bảo bối sợ hãi lắm hu hu!]
"Cô ấy sẽ không giết ngươi." Người đàn ông bình tĩnh đáp.
Hắn đã sớm đoán được, Khuynh Diễm sẽ không làm hại Hắc Khuyển, bởi vì nó còn giá trị với cô.
Nó là vật trung gian giúp cô tiến vào các tiểu thế giới.
Nếu không có nó, cô sẽ không thể tiếp tục xuyên qua, mà cũng không thể trở về thế giới thực.
Linh hồn cô sẽ vĩnh viễn bị giam cầm trong không gian bốn bức tường trắng kia.
Thế nên tạm thời Hắc Khuyển vẫn an toàn.
[Không giết nhưng đã luộc qua ta rồi đó chủ nhân! Ta bị thương, rất đau, hức!] Hắc Khuyển uất ức kể khổ.
"Thương thế không nặng, một thời gian sẽ tự khỏi." Người đàn ông không chút lưu tình.
Hắc Khuyển: [...] Ai nói không nặng! Ngài tới thử bị luộc một lần xem!
Nếu không phải chủ nhân cố ý để đại nhân vật chết trước mặt kí chủ, thì nó có bị xử thế này không?
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết, đối tượng đáng thương bị đẩy ra gánh tội luôn là nó!
Cái gì!! Thế giới mới tổ chức lại còn muốn bày ra trò mới!
Các người có thôi đi không? Nó thật sự khổ lắm rồi đó!
——
Khuynh Diễm mở mắt, bên tai vang lên tiếng bát đũa va vào nhau lách cách, tiếng nữ sinh cười nói nhộn nhịp, mùi thức ăn tràn ngập khoang mũi.
Là nhà ăn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158579/chuong-232-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.