Diệp Nhiên không chết.
Đến cuối cùng, Khuynh Diễm không giết hắn.
Nhưng Diệp Nhiên cảm thấy cô để hắn sống, không phải vì không nỡ giết hắn, mà là trừng phạt hắn.
Hắn đã mong cô tức giận hắn, mắng hắn, hay thậm chí là đánh hắn cũng được.
Chỉ cần cô đừng làm hành động mà hắn sợ hãi nhất, đó là bỏ mặc hắn.
Khuynh Diễm không bỏ mặc Diệp Nhiên, nhưng cô lại để hắn biết, như thế nào là đáng sợ hơn cả bị bỏ mặc.
Khi hắn ôm cô, cô không né tránh.
Khi hắn hôn cô, cô vẫn để tùy ý hắn.
Thậm chí khi hắn muốn cô, cô cũng không từ chối hắn.
Nhưng dù hắn có làm gì đi nữa, thì trong mắt cô đều hoàn toàn không có hắn, không còn ánh nhìn dịu dàng dành cho hắn, không còn cái chạm tay nhẹ xoa gò má hắn, không còn để ý cảm xúc bất an đau đớn của hắn.
Cô lạnh băng như một cỗ máy không chứa tình cảm, chăm sóc quan tâm hắn như một trách nhiệm, thậm chí không từ chối hắn chỉ vì thói quen.
Thói quen gần gũi xác thịt với hắn.
Hắn sợ khi thói quen khiến cô nhàm chán, thì đến cơ hội được ở bên cạnh cô, hắn cũng không được cho phép nữa.
Mỗi ngày, Diệp Nhiên đều như đi trên lớp băng mỏng, không biết lúc nào băng sẽ vỡ ra, không biết người đêm nay ngủ cùng mình, vào sáng mai tỉnh giấc có đột ngột vứt bỏ mình hay không.
Thì ra, khi ở bên cạnh người mình thích, vẫn sẽ có lúc đau đớn đến chỉ muốn được chết đi.
Thì ra, tình cảm dù tốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158568/chuong-226-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.