Khuynh Diễm tự kéo băng gạc quấn vết thương có chút bất tiện, Diệp Nhiên không nhìn được, tiến đến đòi giúp cô.
Khuynh Diễm từ chối cũng không có tác dụng nên đành để mặc hắn, nhưng mà cứ vừa cách năm giây, hắn lại run run cẩn thận hỏi: "Tiểu Biên Biên có đau không?"
Hỏi nhiều đến mức cô muốn cướp lại tự làm cho xong!
"Tiểu Biên Biên, hay là cô lấy súng bắn tôi đi." Diệp Nhiên chợt đưa ra đề nghị.
Khuynh Diễm không nhịn nổi nữa, mắng: "Cậu bị đứt dây thần kinh à?"
Hắc Khuyển: [...] Nó chỉ mới sơ xuất một chút, kí chủ lại ăn nói cục súc rồi! Đại nhân vật tức giận sinh oán khí thì ai dọn cho cô!
Nhưng Diệp Nhiên không tức giận, mà chỉ ủy khuất đáng thương nói: "Tôi chỉ không muốn Tiểu Biên Biên chịu đau một mình..."
Khuynh Diễm chợt nhíu mày, kéo hai bàn tay Diệp Nhiên, vạch lòng bàn tay hắn ra.
Quả nhiên, bị thương!
Cô đã quên mất, hắn là con lai hỗn huyết, có một nửa dòng máu Huyết Tộc.
Bạc cũng sẽ làm hắn bị thương.
Hắn cầm súng bạc quá lâu, khiến lòng bàn tay bị thương rất nghiêm trọng, đến công năng chữa lành của chuông thánh cũng không thể lập tức chữa trị cho hắn.
"Không đau sao?" Bình thường bị chút vết thương nhỏ đã thút thít nhõng nhẽo cả ngày, hôm nay lại ngoan như vậy?
Diệp Nhiên vốn dĩ không thấy đau, bởi vì hắn quá lo lắng cho Khuynh Diễm, nên không chú ý đến thân thể mình.
Nhưng sau khi nghe cô hỏi hắn, hắn liền thấy đau ơi là đau: "Tiểu Biên Biên, tôi đau quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158565/chuong-224-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.