Chuông thánh làm đứt cầu dao điện, Khuynh Diễm ra lệnh cho nó phải tự sửa lại.
Nhưng chuông thánh trước giờ chỉ biết phá không biết sửa, nối mạch điện loạn xạ làm cháy xém thêm một mảng lớn.
Đây là thế giới Huyết Tộc hỗn loạn, nửa đêm đám dơi con đó đều đi nhảy disco, không ai chịu đến sửa điện, cuối cùng vẫn là Khuynh Diễm tự mình làm.
Diệp Nhiên áy náy ngồi bên cạnh, cầm đèn pin soi cho cô, dùng giọng mềm mềm ngọt ngọt nói: "Tiểu Biên Biên, tôi thật sự không cố ý."
"Ừ." Khuynh Diễm gạt ra một chữ.
Dù mi có cố ý, ta cũng không dám mắng mi.
Mắng mi một câu chắc chủ tớ bọn mi đánh sập luôn lâu đài ta!
Diệp Nhiên không xác định được Khuynh Diễm có tức giận hay không, vì vừa gây chuyện nên hắn thấy chột dạ, cố tìm đề tài giao tiếp để hòa hoãn không khí.
"Tiểu Biên Biên, sao cô biết làm việc này?" Một cô gái như cô, sao lại biết sửa điện?
"Sống một mình nhiều năm tự khắc biết." Khuynh Diễm nói rất bâng quơ, giống như chỉ là chuyện nhỏ nhặt không cần chú ý.
Nhưng Diệp Nhiên không cảm thấy đây là chuyện nhỏ nhặt. Sống một mình sao? Nhiều năm là bao nhiêu năm?
Hình ảnh thiếu nữ trước mắt bỗng trở nên rất cô độc, thậm chí hóa thành làn sương mờ ảo mông lung.
Cứ như cô vốn không thuộc về thế giới này, mà cũng không thuộc về thế giới nào cả, cô chỉ là sương khói lướt qua cuộc đời hắn.
Đợi khi hắn thanh tỉnh lại rồi, cô sẽ biến mất, biến mất như chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158557/chuong-220-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.