Khuynh Diễm hướng đến cửa sổ phóng ra ngoài, nhưng mới nhón chân được một nửa đã bị kéo ngược về phía sau.
"Cô đi đâu vậy? Không hôn tôi nữa sao?" Diệp Nhiên nắm cánh tay cô giữ lại.
"Không muốn hôn." Đừng động vào ta! Ta lại buồn cắn bây giờ!
"Không muốn hôn..." Diệp Nhiên suy nghĩ, sau đó kéo kéo cổ áo xuống: "Vậy cô muốn uống máu tôi không?"
Đầu Khuynh Diễm nổ ầm một tiếng, cổ họng theo bản năng nuốt xuống.
Cô hít sâu, đem không khí lạnh lẽo tống vào phổi, ép mình thanh tỉnh lại.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Tiểu nha đầu bình tĩnh.
"Máu của tôi rất ngon, bọn họ nói..."
"Diệp Nhiên!" Khuynh Diễm hơi nghiến răng: "Rốt cuộc cậu muốn cái gì?"
"Tôi ở đây rất buồn, chỉ muốn cô ở lại chơi với tôi thôi mà..." Diệp Nhiên cúi đầu ủy khuất, bộ dáng đáng thương như con mèo nhỏ bị bỏ rơi.
Khuynh Diễm đè nén xao động dưới đáy lòng. Muốn cắn muốn cắn!
Cô đưa tay tát lên mặt mình một cái!
Tiếng "chát" vang dội khiến Diệp Nhiên cứng đờ người: "Cô... cô làm sao vậy? Chỗ bị tát đỏ lên hết rồi kìa."
Khuynh Diễm trấn tĩnh hắng giọng: "Đập muỗi." Không thể đập rớt hết tượng!
Diệp Nhiên: "..." Đập muỗi cần dùng lực lớn vậy sao?
"Đi đây, sau này trở lại thăm cậu." Khuynh Diễm nhanh chóng rút lui.
"Cô nói thật chứ? Cô đừng lừa tôi nha." Diệp Nhiên vui vẻ buông tay, ánh mắt lấp lánh chất chứa chờ mong.
"Không lừa cậu." Khuynh Diễm đứng đắn gật đầu. Ta có lừa mi cũng không làm gì được ta.
Diệp Nhiên luyến tiếc tách ra, vẫy tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158523/chuong-103-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.