Khuynh Diễm muốn quay lại tìm Hữu Vân tính sổ, nhưng lại bị Quân Hoa lôi lôi kéo kéo đi hết quầy hàng này đến quầy hàng khác.
Trăng càng lúc càng lên cao, dòng người cũng dần trở nên thưa thớt.
Trong góc sân nhỏ bày một chiếc bàn đá, bốn phía xung quanh giăng đầy lồng đèn, hai chiếc bóng trên mặt đất lung lay, thỉnh thoảng lại chồng vào nhau.
Áng sáng bàng bạc rơi xuống bờ vai nam tử, sợi tóc hắn nhẹ bay trong gió, gò má nhuốm lên màu hồng hồng, ánh mắt mơ màng cất giấu men say.
Hắn nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ngón tay loạng choạng sờ lên mí mắt cô: "Ngươi thật đẹp."
Khuynh Diễm kéo bàn tay hắn xuống, gật đầu: "Ta biết." Ta không đẹp thì ai đẹp, nói thừa!
Quân Hoa cố rút tay ra, nhưng cứ bị Khuynh Diễm giữ chặt lấy, hắn khó chịu cau mày: "Trả tay lại cho ta!"
"Sư phụ say rồi, ta dẫn người trở về." Thả ra cho mi chọc mù mắt ta à?
Quân Hoa lắc lắc đầu, tiếp tục nói: "Mắt ngươi thật đẹp, lấp lánh..."
Khuynh Diễm: "..." Hắn lại muốn dùng tay chọc vào mắt ta!
"Có ta..." Quân Hoa giơ ngón tay vuốt mí mắt Khuynh Diễm: "Trong mắt ngươi, có ta."
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào con ngươi cô, sắc màu lấp lánh xinh đẹp, mà thân ảnh hắn, cũng ở bên trong sự xinh đẹp đó.
Trong mắt cô, có hắn.
Hắn rất thích.
Khuynh Diễm hơi dừng lại, nhìn nam tử đang cố sờ vào mắt mình, đột nhiên cảm thấy tên này quá ngốc.
Nhưng cô lại không ghét sự ngốc nghếch của hắn.
Quân Hoa chợt loạng choạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158504/chuong-93-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.