Quân Hoa muốn phản bác Khuynh Diễm, nhưng sau đó lại thôi, lúc nào cô cũng như vậy, hắn tranh luận không thắng nổi cô.
Quân Hoa cúi đầu lấy ngọc bội bên phải đeo lên người, cẩn thận cất khối ngọc còn lại vào trong hộp.
"Sư phụ thích màu trắng sao?" Hắn mặc y phục đều là bạch y, đeo ngọc cũng chỉ chọn bạch ngọc, Khuynh Diễm không muốn nhận ra cũng không được.
Quân Hoa đột nhiên trở nên trầm mặc, qua một lúc lâu hắn mới chậm chạp trả lời, ba chữ: "Ta không biết."
Khuynh Diễm: "..." Hắn suy nghĩ lâu như vậy, là để nặn ra đáp án này?
"Ta chỉ là cảm thấy, nếu mặc y phục trắng, trong bóng tối sẽ có người nhìn thấy ta, vậy thì không sợ bị bỏ quên nữa..." Quân Hoa nói rất khẽ, đến cuối cùng gần như là thì thào.
Gió kéo âm thanh hắn trôi đi xa, làm người ta khó mà nghe thấy được.
"Có ta ở đây, ta đi tìm sư phụ." Khuynh Diễm mỉm cười, nhẹ giọng nói. Hắn là chìa khoá của cô, cô nào dám bỏ quên hắn.
Quân Hoa dường như hơi bất ngờ, ngẩng đầu liền đối diện với nụ cười dịu dàng của thiếu nữ.
Ánh sáng rực rỡ xinh đẹp như vừa chiếu qua vùng đất tối tăm bên trong linh hồn hắn, nhẹ nhàng gieo xuống hạt giống hy vọng, chậm rãi nảy mầm, cuốn lấy trái tim hắn.
Cô... thật sự sẽ đi tìm hắn sao?
"Ngươi có tiếp tục ở bên cạnh ta không?" Giọng nói Quân Hoa như ẩn chứa bất an.
"Không ở bên người thì ở bên ai?" Khuynh Diễm hơi híp mắt, cảnh giác hỏi: "Sư phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-ki-chu-nha-ta-benh-khong-nhe/1158492/chuong-87-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.